“Chúng ta không có đủ thời gian để bàn về chuyện đó vào lúc này,”
ông nhẹ nhàng nói với Dreyer. “Và thêm vào đó, tôi muốn tham khảo lại bài
luận của Leavis thêm một chút. Tôi nghĩ mình vẫn còn giữ cuốn Độc Giả
mà có đăng bài đó ở nhà... Ồ, nhân tiện, cậu đã đọc tác phẩm mới của
Mailer
[12]
chưa? Đăng trên tạp chí Esquire
[13]
phải. Đó là một trong những tác phẩm hay nhất mà tôi được đọc trong một
thời gian khá dài trở lại đây...”
Giảng đường nơi George dạy là một phòng học dài có hai cửa ra vào,
một ở trước, một ở cuối phòng. Hầu hết các sinh viên vào lớp qua cánh cửa
ở đằng sau, bởi vì chúng, những thanh niên nhút nhát bướng bỉnh đến điên
tiết thích hùa nhau đối mặt với các giáo sư sau rào cản của những hàng ghế
trống đằng trước. Nhưng học kỳ này, số sinh viên ít hơn số ghế của căn
phòng một chút, nên những kẻ đến sau buộc phải ngồi dần lên trước, tới gần
sự thỏa mãn quỷ quyệt của George; rồi cuối cùng chúng cũng phải ngồi hết
lên tới hàng ghế thứ hai. Riêng hàng ghế đầu, mà hầu hết bọn chúng đều cố
tránh xa hết mức, George có thể lấp đầy với những sinh viên ruột của ông:
Russ Dreyer, Tom Kugelman, Nữ tu Maria, ông Stoessel, bà Netta Torres,
Kenny Potter và Lois Yamaguchi.
George không bao giờ đi vào lớp cùng một lúc với Dreyer hay với bất
kỳ sinh viên nào khác. Một bản năng chính kịch đã ăn sâu vào gốc rễ ngăn
cấm ông làm điều đó. Chính trong những lúc như thế này là lý do duy nhất
ông dùng đến văn phòng của mình - một nơi để ông rút lui vào trước khi bắt
đầu giờ lên lớp, đơn giản chỉ để ông có thể tái xuất hiện trở lại từ đó và
bước vào cửa lớp. Ông không tiếp sinh viên trong đó, vì những văn phòng
kiểu này phải chia sẻ với ít nhất là hai thành viên khác của khoa, mà giáo sư
Gottlieb, giảng viên Thơ Trừu tượng thì lúc nào cũng ở đó. George không
thể nói chuyện với một người khác như thể chỉ có hai người với nhau khi
mà thực tế không phải vậy. Ngay cả một câu hỏi vô hại nhất như, “Cậu thực
sự nghĩ gì về Emerson?” cũng thật là quá mức riêng tư, và một lời phê bình
hòa nhã như, “Bài cậu viết là một sự ẩn dụ nửa vời hỗn độn và nó không