NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 127

Tôi nói đến những sự kiện này bởi vì có liên hệ đến câu chuyện mà tôi
đang kể, như Joyce vẫn nói, thế giới đầy những trẻ con ở khắp mọi nơi, và
cái câu chuyện nho nhỏ đêm qua cũng quan trọng đối với tôi như các câu
chuyện chiến sự lớn ở Âu châu, câu chuyện quan trọng đối với những
người đã lớn và hết cơ hội để thành trẻ con được nữa.
Hôm qua, ngày bắt đầu với sương mù dày đặc, tiếp theo là một cơn mưa
rào ngắn. Ba giờ trưa mặt trời trong suốt chiếu qua vài đám mây và bầu trời
xanh thẳm, một khoảnh khắc tươi sáng, một không khí thanh sạch…rõ là
thời tiết đang kỳ tốt đẹp. Ở San Francisco thời tiết thay đổi như vậy đó,
tảng sáng đầy vẻ đông giá, nhưng đến trưa có thể là đang xuân hay bất cứ
một mùa nào khác, không chừng.
Tôi rời phòng vào buổi sáng, không thấy một đứa trẻ con nào của dãy phố
ra đường cả, nhưng khi về lại vào buổi chiều, tôi thấy Josef và Irving đứng
nói chuyện với nhau phía lề tôi đi, trước cửa nhà Irving. Karl bên kia
đường, trước nhà nó, đang bước oai vệ theo cái kiểu nhà binh, nhìn kiểu
cách đến hay và có vẻ tự phục mình lắm. Xa hơn, ở phía dưới đường là
năm đứa bé gái đang chơi nhảy lò cò, chị lớn của Josef, hai chị em bé gái
Ái Nhĩ Lan, hai chị em bé gái Ý Đại Lợi.
Sau cơn mưa, không khí như sáng thơm hơn, và ra ngoài đường đi tha thẩn
là một cái thú lớn, bọn trẻ nô giỡn dưới làn nắng ấm. Thật là những giây
phút quá tươi đẹp để sống, để yêu thương tha nhân và những người cùng
thời với ta, tôi nhấn mạnh đến điểm này để chứng tỏ rằng cái xấu thỉnh
thoảng vướng lại trong lòng con người không cứ phải là hậu quả hay sự rơi
rớt của một thiên nhiên chưa được tươi đẹp. và chúng ta biết rằng, Âu châu
có những miền quê xinh xắn nhất cũng chả ảnh hưởng gì đến sự tiến triển
và lan rộng một cách tàn khốc của cuộc chiến vừa qua, và cái tiến độ giết
chóc cũng ngày một cao y như vào lúc thời tiết xấu. Và việc độc nhất có thể
xảy ra, có thể lưu dấu của một thời tiết đẹp là đôi ba bài thơ cảm động của
những người lính trẻ đang thiếu vắng hình ảnh người vợ, hình ảnh gia đình,
và họ không muốn bị giết chết, bị hy sinh một cách vô cớ.
Đi ngang Josef và Irving, tôi nghe Josef nói về Karl: Nhìn nó coi, cái
lối đi gai mắt quá. Mà tại sao nó cứ phải đi như vậy kia chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.