NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 134

hóc hỏng bên trong, dầu mỡ đông cứng lại và bánh xe mắc kẹt, tôi đành
không có nhạc khi cúi xuống và vung tay. Cử động mà không có nhạc thì
buồn chết được, với nhạc Jazz thì thích nhất, nhưng một khi cái lạnh len
đến tận máy móc để phá hoại thì thật là khó nghĩ quá. Suốt từ tám giờ sáng
đến giờ này là năm giờ kém mười lăm, tôi phải chôn thân trong cái phòng
lạnh giá, thật muốn điên lên mất. Tôi ghét phải để một ngày trôi qua mà
không làm được gì, không nói năng chuyện trò, lại phải ngồi suốt ngày với
những cuốn sách chưa từng đọc, cố bắt đầu vẫn chưa tới đâu cả. Tôi đi lại
trong phòng cho hết thời gian (hai bước và bất cứ phương hướng nào cũng
chạm phải bức tường) vung vẩy tay. Tôi thực sự chỉ có làm vậy. cố mở máy
hát năm bảy lần để xem nhiệt độ có lên chút đỉnh không, nhưng nhiệt độ
chẳng động tĩnh và máy hát thì vẫn trơ lì ra đó.
Tôi nghĩ, cần phải cho anh biết điều này. Cũng chẳng có gì hệ trọng lắm
đâu, nói nhiều một chút về trời lạnh kể có hơi dớ dẩn, nhưng hôm nay quả
nhiên cái lạnh là một sự kiện, và hiện giờ nó là mất việc quan trọng và tôi
đang nói về nó. Điều làm tôi kinh ngạc và thú vị trước tiên chính là cái máy
chữ, nó không hề bị thời tiết quấy rầy. Nhớ cái hồi Giáng Sinh đến với trời
trở lạnh, máy luôn luôn kẹt tắc, và khi càng cho dầu vào máy càng hư bạo,
tôi chẳng biết làm sao nữa. Lý do là vì tôi cho nhầm dầu. Nhưng suốt thời
gian khi tôi viết về cái lạnh thì máy chữ lại làm việc đắc lực, hỏi anh chứ
tôi không ngạc nhiên và thích thú sao được. Nghĩ rằng bất chấp trời lạnh,
chiếc máy vẫn đánh được cái ngữ nghĩa của tôi thì quả là tuyệt thú. Nó
khuyến khích tôi bám trụ, dù có gì xảy ra. Tôi tự nhủ, nếu máy còn tốt thì ta
phải gò lưng làm việc cho xứng với nó. Rốt cùng, là như thế đó, nếu anh
không viết được một truyện ngắn kha khá về cái lạnh, thì hãy viết một cái
gì khác. Viết bất cứ gì. Viết một lá thư dài cho ai đó, nói cho họ biết anh
đang bị lạnh đến cỡ nào. Lúc người ta nhận được thư, mặt trời sẽ hiện ra và
anh lại được ấm áp, nhưng lá thư vẫn còn dó, nó nhắc nhỏ về một cái lạnh
ghê người. Nếu trời lạnh đến nỗi khiến anh không viết được chút tản văn
tầm thường, tại sao, về cái gì, nói những gì xảy đến, chỉ vì đó là sự thật.
Nói về những ngón chân đang tê cứng khốn khổ, về cái lúc mình thực sự
muốn đốt sách để giữ hơi ấm nhưng không sao làm được, về máy hát chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.