NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 137

dìm nó xuống thế đấy. Nó là một cái gì khác, một cái gì hiển nhiên hơn, N
để mà giễu cợt thì con người được coi là ngon cơm hơn cả. Công việc của
tôi là thấu đáo sự thật. Chả ai nói đến sự thật, tại sao tôi phải nói nhỉ? Ai
cũng ba hoa xạo ke loè loẹt, viết những truyện và tiểu thuyết ly kỳ hấp dẫn,
tại sao tôi phải bận tâm đến sự thật cơ chứ? Chả có sự thật. Chỉ có văn
phạm chấm câu và tất cả những gì nhảm nhí khác. Nhưng tôi biết mình
hơn, tôi có thể nổi cơn khùng và chế nhạo mọi chuyện. Chế nhạo hết cỡ,
dẫn đến sự thể khá buồn rầu và cảm động.
Suốt ngày tôi ở trong cái phòng giá lạnh này, muốn nói một cái gì xác thực
và sạch sẽ về tất cả những gì chúng ta đang sống. Nhưng trời lạnh quá,
không sao nói được. Tôi chỉ biết vung tay, hút thuốc lá và cảm thấy ươn
mình ra.

Sáng hôm nay khi tôi ấm lên nhờ cà phê, tôi nghĩ đến cái truyện vĩ đại này,
sẵn sàng để cho in, nhưng nó vượt thoát như con thuồng luồng mất rồi.

Giờ đây tôi chỉ có thể kể nhiều nhất là ở San Francisco trời thì lạnh cắt da,
và tôi đang bị tê cóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.