NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 143

vong.
Ở thành phố Cựu Kim Sơn này, sương mù đôi khi khiến nó khá lên hoặc tệ
hại hơn. Ban đêm lẩn khuất khỏi những phố xá, trú thân trong phòng riêng
với đồ đạc tế nhuyễn của bạn như bốc lên cái mùi là lạ của chết chóc và tàn
úa, tiếng còi tàu rền rĩ thay trái tim bạn. Và bạn ngủ, phóng giấc mơ ra
ngoài thế giới, sáng ra bạn trườn mình khỏi cơn mê, khỏi những mộng mị
thế gian bởi tiếng kèn đồng ngoài ô cửa, và bạn biết thế giới đang đợi bạn
ngoài kia, ngoài sảnh đường, trên những bậc thang, vỉa hè, và bạn hoát
nhiên lãnh hội được nhiều việc. Vươn vai, rũ bỏ cơn mộng, mặc quần áo,
và bạn biết toàn thể sự thật rằng nó dở ẹ, rằng nó hay ho, rằng nó nhập
nhằng các thứ cùng một lúc. Nếu bạn đã từng nghèo túng tận mạng và cô
quạnh trong một thành phố, bạn hẳn biết rõ ngọn ngành của nó. Một lúc
nào đó, cảm nhận ra cái hiện sinh của mình, bạn sẽ thức tỉnh một cách đáng
sợ, hít thở lạnh lẽo, áo quần cũ nát và bẩn thỉu, giày dép mòn vẹt, các thứ tả
tơi. Ấy là lúc bạn nghe được các mùi vị, ngửi được các âm thanh, sờ chạm
được cảm giác..và bạn chạy trên đường ray của ngày, giờ, phút, năm. Tôi
nói là bạn sống đó, bạn ơi. Sống một cách khủng khiếp và cật lực. Sống
trong hung hiểm.
và nếu bạn chưa lãnh hội hết những điều này, thì sự nghèo khổ của bạn đã
bị xúc phạm quá cùng, và thế giới vẫn khép kín im ỉm, chưa từng được
khám phá. Và nếu bạn chưa từng đối mặt với nguy nan, cơ nhỡ bần hàn và
cô đơn chót vót, thì bạn ơi, đó là bạn chưa ra đời, chưa hít thở với nhân
gian đói khổ, và dĩ nhiên, khi bạn chết thì đó chẳng phải là cái chết, đó
chẳng qua là đất về với đất, bụi về với bụi, đại thể thế thôi. Không phải vậy
sao, khi một cái gì chưa thực sự nẩy mầm sống thì làm gì có cưu mang
được cái chết, cái chết của bạn chả là gì cả, ngoài sự hư hoại và tàn rữa vô
nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.