NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 146

lại quẹo trái, và như có một sức hút vô hình, chúng tôi hướng về phía xa
xưa ấy.
Aram hỏi, Mình đi đâu đây bố?
Tôi giải thích, Đâu khoảng hai mươi lăm năm trước, bố có trồng vài cây
lựu dưới vùng gần đây.
Đến đúng vào chỗ cũ, tôi dừng xe lại, rồi hai bố con xuống xe và bắt đầu đi
bộ qua khu đất khô cằn, như tôi đã từng qua đó một phần tư thế kỷ trước
đây.
Cây ở đâu, bố?
Thì tụi bố trồng chúng ở nơi đây, nhưng giờ chúng không còn nữa.
Thế chúng ở đâu?
Không ở đâu cả. Chúng chết hết cả rồi.
Tất cả khu đất đều bị những con thú hoang như cóc sừng và thỏ rừng
chiếm cứ, và hình như cũng chẳng có gì hại cho lắm. Tôi tin là mình còn có
thể tìm thấy một vài cây cố sống lay lắt, nhưng cũng không sao có được.
Hai bố con trở lại xe và lái đi.
Thằng con tôi hỏi, Loại gì vậy, bố?
Những con thú nhỏ ấy hả?
Không, những gì mà bố đã trồng cơ.
À, lựu.
Con muốn trông thấy một cây.
Tôi đưa thằng con đến nhà chú tôi ở Sanger, chỉ cho nó một cây lựu già của
vườn kế bên, nặng trĩu những quả. Tuy chưa chín hẳn, nhưng tôi cũng hái
cho nó một quả.
Khi chúng tôi trở lại khách sạn ở Fresno, và khi về phòng riêng, tôi thấy
thằng con lấy trái lựu trong túi ra. Nó ngắm quả lựu một lát rồi nhẹ nhàng
để lên bàn giấy.
Sáng hôm sau chúng tôi quay về San Francisco bằng lối Pacheco Pass.
Khi tới nhà, thằng con tôi cất những đồ đạc các thứ, đoạn đặt riêng quả lựu
lên bàn học.
Quả lựu nằm ở đó một thời gian khá lâu. Khoảng hơn một tháng sau trông
nó thảm lắm, mẹ thằng nhỏ hỏi nó xem có nên vất đi không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.