NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 149

Ông Tagalavia nói, Ông đấy.
Sao vậy?
Tôi đang gắng tạo ra một tiệm hớt tóc đàng hoàng.
Tôi cũng là người đàng hoàng đấy chứ?
Bác thợ cạo nói, Ông nói chuyện với thằng nhỏ ngu đó. Tôi không muốn
những người như ông vào tiệm tôi.
Tôi nói, Nó đâu có vẻ gì là ngu cho lắm.
Bác thợ cạo nói, Nó là một thằng ranh con, ngu như bò. Tôi không muốn
những người ngu vào đây.
Tôi nói, Tôi cũng cho quả là hơi ngu khi đi hỏi tên thằng bé. Tôi xin lỗi
vậy. Bác biết cho chứ, vì là một nhà văn nên tôi luôn luôn hỏi han thiên hạ.
Tôi xin lỗi, làm ơn cắt tiếp cho tôi đi.
Bác thợ cạo nói, Không, chỉ có thế thôi.
Tôi xuống khỏi ghế và nhìn đầu mình trong gương.
Cắt chưa xong một nửa, hình thù chẳng giống cái gì cả, nhưng thây kệ, lúc
nào mà chẳng tìm ra được một thợ cạo bình thường nhờ cắt cho. Tôi thắt lại
cà vạt và mặc áo ngoài vào.
Tôi hỏi, Xin lỗi, bao nhiêu tiền vậy?
Bác thợ cạo nói, Không có gì. Tôi không muốn nhận tiền của những người
như ông. Dẫu cho cả gia đình tôi có chết đói chăng nữa, không sao, tôi vẫn
không lấy tiền của bọn ngu.
Tôi nói, Tôi rất tiếc, nhưng chắc tôi cũng phải trả chút đỉnh chứ. Ba mươi
lăm xu nhé?
Bác thợ cạo nói, Một xu cũng không. Làm ơn ra khỏi cho. Tôi sẵn sàng cắt
tóc không công cho ông. Tôi cho thiên hạ, tôi không nhận. Tôi là một con
người, chứ không là một thằng ngu.
Lẽ ra tôi phải rời tiệm ngay lúc ấy, nhưng tôi lại cảm thấy một cách chắc
chắn rằng thật ra là bác muốn trò chuyện.
Tôi có biệt tài về sức thông cảm trên mức bình thường, đôi khi kỳ quặc nữa
là khác. Tôi cảm được những sự việc nào đó mà người khác, vì một lý do gì
đó, chưa nhận ra ngay. (Đôi khi, cảm giác sai cũng gây rắc rối cho mình
không ít, nhưng tôi thường phải tự xoay sở để ra khỏi. Một lời dịu dàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.