NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 179

Bao lâu anh còn làm việc.
Giả sử như tôi làm ba năm?
Mỗi tháng anh vẫn cứ được lên lương năm đô.
Phận sự tôi phải làm những gì?
O.M. sẽ nói cho anh biết.
Cô có thể gợi ý cho tôi là việc ấy nó sự thể ra làm sao, được không?
Cô gái nói, Tôi e rằng không. Tôi chỉ biết anh phải có mặt ở nhà kho tám
tiếng một ngày, từ thứ hai đến thứ sáu. E rằng tôi chẳng thể khuyến khích
anh nhận việc đó chút nào.
Nửa giờ sau tôi đã có mặt ở nhà kho, gõ cánh cửa trước. Tôi gõ vì cửa
khoá. Và rồi tôi nghe những bước chân nhẹ và nhanh, cửa bật mở. Tôi thấy
một người cao lớn, mặc bộ đồ chỉnh tề màu sẫm. Tôi tự giới thiệu và ông ta
mời tôi vào văn phòng.
Văn phòng ông Spezzafly rộng và trang trí rất đẹp. Bàn giấy lớn và đắt tiền.
ghế bọc da màu đen. Sau lưng là một bức chân dung lớn của ông ngoại
Elton Baylie bằng sơn dầu và cạnh đó là chân dung mẹ ông, bà Eltonia.
Cuộc hội kiến ngắn ngủi, mặc dù ông Spezzafly có xem qua cái mẫu đơn
tôi điền tại phòng nhân viên.
Ashland Clewpor?
Dạ vâng.
Để tôi chỉ văn phòng của cậu, cậu Clewpor.
Chúng tôi đi qua đủ loại dương cầm, đến tận cùng đàng kia của nhà kho nơi
có hàng rào xây quanh một khu vực nhỏ. Rào cách mặt đất khoảng bảy tấc
và cao một thước rưỡi. chúng tôi vượt qua hai cánh cửa xoay, trước mắt
hiện ra một khoảng trống, chả có gì ngoài một bàn giấy đơn giản phẳng mặt
và một cái ghế sơ sài không đánh vẹc ni. Trên ban gọn lỏn một máy điện
thoại, chả có gì khác.
Ngồi xuống đi, cậu Clewpor.
Tôi ậm ừ ngồi xuống.
Tốt lắm, ông Spezzafly nói, rồi bỏ đi.
Tôi ngồi một mình bất động khoảng mười phút, đoạn lôi tất cả các ngăn
kéo ra và thấy tất thảy sáu cái đều trống rỗng. Cả văn phòng chỉ vỏn vẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.