NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 183

Chả nói năng gì cả.
Ông có đi con đường đó không?
Không, nhưng cái hôm tôi dọn con đường, ổng có gọi vào lúc năm giờ kém
mười lăm và bảo sau này bất cứ lúc nào trả lời điện thoại tôi phải nói
"Ashland đây" xưa nay tôi vẫn nói "Alô".
Tôi tin là ông ta thích con đường anh dọn.
Ý cô muốn nói là tôi nên tiếp tục những việc đại loại như vậy?
Vâng, chắc vậy.
Tôi có phải cố bán cho được một chiếc dương cầm không?
Mà có ai hỏi mua không chứ?
Không, thế nhưng ông ta khóa cửa trước mà.
Hẳn rồi. Vì đó là nhà kho mà, chứ đâu phải là cửa hàng bán.
Những chiếc dương cầm đó để làm gì vậy?
Thiên hạ đổi đan cũ lấy thứ tân kỳ hơn, và họ để những dương cầm cũ vào
nhà kho, có vậy thôi.
Thế có bao giờ họ đem chúng ra không?
Dương cầm cũ bán không được chạy cho lắm.
Chúng ta có đến một trăm hai mươi ba chiếc. Tôi đếm thử.
Anh có thích sum vầy giữa những dương cầm không?
Ồ vâng, tôi thích. Thích nhất là nhìn chúng vào mỗi buổi sáng, hẳn nhiên là
tôi phải thấy chúng cả ngày, nhưng tôi muốn nói là mỗi buổi sáng vào đó ta
chiêm ngưỡng nó một cách đặc biệt. Tất thảy các chủng loại. À, mà cô lấy
anh chàng nào vậy?
Chồng tôi là một kế toán viên ở Weels, Fargo. Khu tủ lạnh đó suốt ngày
cười đùa vì ông Stavros là một người có óc hài hước. Anh có muốn gặp
ông ta không?
Không, nhưng nếu cô có em gái, tôi thích gặp nàng hơn.
Tôi không có em gái. Tuy nhiên, ở khu tủ lạnh có ba cô khá xinh đấy. Có lẽ
anh nên bỏ nhà kho quách cho xong.
Tôi chả bao giờ mong làm việc trong một nhà kho. Tham vọng của tôi vẫn
luôn luôn là được nổi tiếng.
Nhiều người nghĩ rằng ông Stavros hẳn sẽ rất nổi tiếng nếu như ông ấy làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.