NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 186

Không phải vậy. Cô xem, khi tôi khởi sự một việc gì, tôi thích cô nhìn thấy
nó xong xuôi trót lọt.
Ồ, bộ anh cảm thấy mình đang khởi sự một cái gì đó thiệt sao?
Vâng, đúng vậy.
Thế anh cảm thấy anh đang khởi sự cái gì vậy cà?
Tôi đã bắt đầu hiểu ông Spezzafly.
Thật sao?
Vâng, và một vài điều khác nữa.
Thế anh đã bắt đầu hiểu cái gì khác nữa chưa?
Thì sự nổi tiếng chẳng hạn. Nổi tiếng như những người khua chiêng múa
trống thì chưa phải thực sự nổi tiếng , nhưng nổi tiếng theo kiểu ông
Spezzafly mới thực sự là nổi tiếng. Và một ít người khác mà tôi biết được.
Ở Sligo, Baylie ai mà chả biết tiếng tăm ông Spezzafly đã bao năm nay.
Thế còn những người khác là ai nào?
Ờ, cái cách mà cô muốn nói đó còn ác liệt hơn cả sự nổi tiếng đình đám của
các nữ ca sĩ hay tài tử điện ảnh.
Chà, anh tử tế quá, nhưng cả thế giới này hiếm có ai biết đến tôi.
Đó là cái phần mà tôi bắt đầu hiểu. Cô nổi tiếng mà không cần đến lắm
người tung hứng, nhưng những ai đã biết đến cô, họ…
Sao anh biết là họ biết?
Riêng tôi thì chưa, nhưng tôi biết là cô nổi tiếng, cứ thử tưởng tượng xem
với những người thực sự biết cô thì sao, chẳng hạn như chồng hoặc con cô.
Tôi chưa có con.
Nhưng nếu như cô có con, hẳn chúng lại không biết cô nổi tiếng hay sao?
Vâng, tôi cho là chúng biết chứ.
Thế cô có đến nhà kho không?
Ờ, có lẽ thứ hai chưa được đâu, chắc là phải đến thứ ba hay thứ tư gì đó.
Cô sẽ thấy cửa đóng hờ, mở chốt. Văn phòng tôi ở đàng sau, phía tay phải.
Ngày thứ hai tôi lấy cơm trưa và ngồi ăn ở đường Freemont, bên dốc cầu
Bay Bridge, trong khi ông Spezzafly ăn ở bàn giấy. Tôi không hiểu tại sao
ông ăn săng uých ở văn phòng. Tôi ăn ở ngoài đường vì tôi thích vừa tản bộ
vừa ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.