khiếp.
Cậu đứng chơ vơ giữa mọi người, gã say được thể xông đến như con bò
điên và nói, Tao đã chiến đấu hai mươi bốn tháng ở Pháp. Tao là dân Mỹ
chính cống. Tao muốn mày xéo ngay, đi khuất mắt những người da trắng ở
đây.
Cậu bé vẫn rụt rè cam chịu và lễ phép nép mình tránh gã say, luồn vội qua
đám đông, không nói năng một lời nào và luôn cố tỏ ra hết sức lễ độ. Cậu
vẫn tránh né và gã say vẫn lảo đảo theo sau, thời gian thì trôi qua cùng cơn
ghét bỏ của gã say mỗi lúc tăng lên theo và gã bắt đầu chửi thề nham nhở.
Tụi bay là những thằng ăn mặc đỏm đáng gồ ghề nhất San Francisco, tui
bay suốt ngày sấp mặt rửa chén lau bát kiếm tiền, tụi bay không có quyền
chưng diện phách lối như vậy.
Gã chửi luôn miệng, tục tĩu đến nỗi nhiều phụ nữ phải giả như điếc để khỏi
bị lọt vào tai những gì gã phun ra.
Khi cánh cửa lớn mở, cậu bé người Phi lướt nhanh trong đám đông, tránh
khỏi gã say và lên tàu trước hơn ai hết. Cậu chạy trốn vào một góc, ngồi
xuống giây lát, đoạn lại đứng lênxem có còn chỗ nào khuất kín hơn không.
Phía đàng cuối tàu là gã say. Cậu vẫn còn nghe gã chửi thề ong óng. Cậu
lấm lét ngó quanh để tìm một chỗ an toàn, cậu quyết định tạm lánh vào một
phòng rửa mặt còn trống. Cậu đóng chặt cửa lại.
Gã say đi xiêu vẹo vào một phòng rửa mặt khác và hỏi mọi người có thấy
thằng nhỏ đâu không. Mọi người im lặng. Gã tự khoe mình là một người
Mỹ chính hiệu con nai vàng, đã từng chiến đấu và bị thương hai lần trong
chiến tranh Âu châu hay nơi gì gì đó.
Trong phòng rửa mặt gã chửi đổng tàn canh gió lạnh, những lời lẽ hôi hám
như bùn, như...rồi gã cúi xuống nheo mắt nhìn qua các khe cửa hở những
phòng khác. Xin lỗi, gã nói với những người mà gã không muốn tìm, rồi gã
đến phòng có cậu bé tội nghiệp đứng chết lặng trong đó, gã chửi toáng lên
và đòi cậu kia phải bước ra ngoài.
Gã nói, Mày đừng hòng thoát khỏi tay tao. Mày không có quyền chiếm
dụng một chỗ của người da trắng. Ra ngay không ông phá cửa.
Cậu kia nói, Đi đi.