NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 200

William Saroyan

Người có trái tim trên miền cao nguyên

Dịch giả: Huy Tưởng

Chương 30

CON GÁI NGƯỜI CHĂN CỪU

Bà ngoại tôi, LucyGaroghlanian, kết hôn với Bitlis Saroyan hơn một trăm
năm trước , dù bà không được học hành gì cả, nhưng là một người kể
chuyện hết sức duyên dáng và hấp dẫn. Đây là một trong những truyện nhỏ
có lần bà kể cho nghe. Tôi gắng viết một phần nào những truyện do bà và
những huynh trưởng, những cô chú bác trong họ tộc kể cho nghe, dù vậy
cho đến nay cũng không sao viết hết được, tôi cứ tiếc mãi vì sự thất tán
miên viễn đó

Đó là chính kiến của bà tôi, lạy trời phù hộ cho bà, rằng tất cả mọi người
đều phải lao động. Vừa rồi, tại bàn ăn, bà nói với tôi, Cháu ạ, cháu cần phải
học một việc gì, làm một đồ vật gì có ích cho con người, bằng đất sét hay
bằng gỗ, bằng kim loại hoặc vải vóc các thứ. Một người trẻ chẳng nên
không biết đến một nghề thủ công đáng quý. Cháu làm được gì không? Một
cái bàn sơ sài, một cái ghế, một cái đĩa dung dị, một tấm thảm hay một bình
nước, cháu có làm được không?
Bà nói, Bà biết và nghe đâu cháu là một nhà văn, bà cũng tin và nghĩ rằng
cháu hẳn là nhà văn gì đó. Chắc chắn là cháu hút đủ thứ thuốc để nặn óc
sinh thành ra một cái gì, và cả nhà thôi thì mù mịt khói, nhưng dù gì đi nữa
thì cháu cũng phải học tập làm một vật dụng gì xác thực, có thể dùng được,
thấy và sờ chạm được.
Bà tôi kể, Có một ông vua Ba Tư, ông có một con trai, gọi là hoàng tử, và
chàng trai phải lòng con gái người chăn cừu. Chàng đến trước vua cha để
tâu trình, Thưa phụ vương, con yêu con gái người chăn cừu, và con xin
cưới nàng làm vợ. Đức vua nói, Ta là vua và con là hoàng tử, đến khi ta
băng hà thì con sẽ nối ngôi lên làm vua, vậy thử hỏi làm sao con có thể đi
lấy con gái của một gã chăn cừu cho được? Người con nói, Thưa phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.