NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 203

William Saroyan

Người có trái tim trên miền cao nguyên

Dịch giả: Huy Tưởng

Chương 31

TUYÊN NGÔN CỦA MỘT NHÀ VĂN

Đây không phải là một truyện ngắn, mà là lời bạt cho một tuyển tập truyện
ngắn. Tôi để nó ở phần cuối sách vì tôi tin rằng, đó mới thực sự đúng chỗ
của nó. Nó sẽ tự nói cho chính nó.


Vào ngày mười lăm tháng mười, năm 1934, cuốn sách đầu tay của tôi được
ra mắt: Chàng Tuổi Trẻ Gan Dạ Trên Chiếc Đu Bay, Và Những Truyện
Ngắn Khác. Năm 1934, nghe có vẻ gần lắm, nhưng thực sự thì đã hai mươi
năm qua rồi, giữa thời điểm tôi đang viết những dòng này. Quá nhiều
những biến cố và sự kiện xảy ra trong thế cuộc và cho đời riêng tôi.

Tôi chẳng thể kiếm được một đồng nào với các công việc gì khác hơn là
viết lách. Tôi viết đủ các thể loại, nào truyện ngắn, kịch, tiểu luận, điểm
sách, phê bình linh tinh, thư từ riêng chung các loại, và cả viết ca khúc
nữa.

Những gì tôi viết ra hoàn toàn không theo một mệnh lệnh hay ước hội nào
cả, cũng không phải vì hơi hám đồng tiền nó làm cho mê muội, cho dù
phần lớn những gì tôi viết ra đều kiếm được khá tiền. Nếu một ông chủ bút
tỏ ra ưa thích một thể truyện ngắn nào đó mà tôi đã viết, ông có thể mua nó,
nhưng nếu ông chỉ gợi ý hay đề nghị tôi viết lại một vài phần trong đó, tôi
từ chối ngay. Chả ai lại đi làm như vậy bao giờ. Một vị chủ bút nọ có lần đã
tự tiện xào nấu lại một bài tôi viết về Giáng Sinh, và tác giả một cuốn sách
về ẩm thực mà tôi đã viết cho Lời Tựa miễn phí, không lấy tiền, lại còn vẽ
vời thêm thắt mấy hàng để biến tôi thành một chiến sĩ ái quốc. Tôi phản đối
kịch liệt vị chủ bút lẫn tác giả sách ẩm thực kia, nhưng dĩ nhiên thì sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.