NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 65

không có tí gì là tiêu cực, nó là đứa sống động nhất lớp chúng tôi. Hiếm khi
thấy nó trả lời sai, mà thảng nếu có sai lầm chút đỉnh thì mọi người, kể cả
cô Gamma đều cảm thấy rằng không, có lẽ là sách sai chứ Alice thì không
sai được. Nó hoàn hảo đến khó chịu như vậy đó, và nếu như phải bỏ phiếu,
thì hẳn mọi người đều phải nhất trí cao bầu chọn nó là một trong bốn đứa
hứa hẹn thành công trong tương lai. Nó là cục cưng của cô giáo, và hẳn
nhiên chẳng đứa nào thích nó, đứa nào cũng khó chịu cái kiểu cách hợm
người của nó.
Một buổi sáng, với đôi môi run run, cô Gamma nói, Các em làm ơn đứng
lên và cúi đầu. Alice đã chết rồi!
Thế là tất cả chúng tôi đều thương tiếc Alice và xúc động, cảm thấy đau
khổ và phân vân không hiểu tại sao một con bé mà tất cả mọi người đều kỳ
vọng vào nó, lại không còn nữa.
Và thêm một đứa khác đến lặng lẽ như một chiếc bóng, và nó trở thành anh
em bầu bạn với tôi, mà tình thương tôi dành cho nó còn có phần hơn cho
anh Krikor của tôi nữa, và nó đi vào đời tôi, cuộc đời xưa nay vất vưởng
trong cái thế giới tối tăm của cha ông chúng tôi, một cuộc đời đã in dấu
khuôn mặt và thằng người của tôi và anh Krikor vào đó. Thằng bé này cũng
đến từ những đau thương và thống khổ của cái quê nhà mệt mỏi của chúng
tôi. Một kẻ mồ côi, chưa từng biết cười, từ thành phố Van cổ kính và thân
yêu, thành phố của riêng chúng tôi, thành phố quê quán của con tim tôi, và
tôi biết rằng cơn sợ hãi ái ngại đã làm cho nó im lặng. Tôi sẽ chẳng bao giờ
biết được sự thật về đời nó (và cũng chính là đời tôi), tôi không bao giờ
cảm được như nó về cái sầu thảm mênh mang phủ chụp lên chốn quê cũ
của chúng tôi, và khi nó chết ấy là lúc tôi sống, tôi chỉ sống một phần, một
phần nào đó thực sự của đời mình khi quay về với nó cùng với cái chết và
kỷ niệm, rồi tôi vẫn tồn tại, nhưng tồn tại với nỗi chết luôn sống động trong
mình.
Một sáng mùa đông, cửa lớp bỗng mở và ông hiệu trưởng Dickey dẫn vào
lớp chúng tôi một thằng nhỏ thó, ăn mặc hơi lạ, tỏ vẻ sợ sệt, và tôi nhận ra
ngay nó là người Armenia, vẻ rụt rè của nó có một cái gì làm tôi run lên vì
sung sướng , vì tôi cảm biết ngay đó là một người đồng hương của mình, ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.