NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 67

William Saroyan

Người có trái tim trên miền cao nguyên

Dịch giả: Huy Tưởng

Chương 9

Cười

Truyện này do người anh em họ của tôi, Kirk Minasian kể lại về chính anh,
nhân ngày sinh nhật thứ năm mươi của anh mà tôi được vinh hạnh đến dự
với gia đình tại San Francisco năm 1965, anh và tôi là chỗ thân quen từ
thuở hàn vi đầu đời. Những chuyện tưởng như tâm thường, xảy ra hàng
ngày, ở mỗi đời riêng, chẳng phải là không đáng viết, nhưng không tài nào
viết hết được. Những gì xảy ra trong thiên hạ vẫn luôn luôn quyến rũ tôi,
nhưng gần đây tôi càng lưu ý đến những gì xảy ra với trẻ con, những ngôn
ngữ gần như ám hiệu ấy của chúng. Dĩ nhiên công việc của một nhà văn là
khám phá cho ra cái ám hiệu đó, hẳn là chẳng dễ dàng gì.Cchẳng hạn
"Wow, like now" có thể mang nhiều ẩn nghĩa khác nhau,tuỳ theo cơ địa và
thời tính lúc đó của nó.
"Cô muốn em cười à?"

Nó thấy cô đơn và yếu đuối trong lớp học trống trơn, tụi bạn nó đi về hết
rồi, Dan Seed, James Missipo, Dick Corcoran, tất cả bọn chúng đi bộ dọc
theo đường xe lửa Nam Thái Bình Dương, nô giỡn nghịch ngợm thoả thích,
và cái ý nghĩ điên khùng của cô Wissig này làm nó phát ốm.
"Phải".
Đôi môi nghiêm nghị chợt máy động, run run, hai mắt nó trĩu xuống, sa
sầm đa cảm.
"Nhưng…nhưng em không muốn cười".
Nghĩ thật là lạ, toàn thể thế giới cùng những sự vật vận hành theo cái cung
cách biến động của nó sao sao ấy.
"Cười đi".
Sự căng thẳng gia tăng, những cử động lúng túng của thân hình và đôi tay
của cô, cái lạnh lùng cô cố tạo ra và cái yếu đuối trong máu cậu bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.