NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 68

"Nhưng tại sao vậy?"
Tại sao? Tất cả cứng nhắc, tất cả vô duyên và xấu xí, cái tâm trạng bị bắt
kịp, một cái gì đó bị giăng bẫy, vô nghĩa lý.
"Tôi phạt em vì em cười trong lớp. Bây giờ em bị phạt phải cười một tiếng
đồng hồ, tự cười một mình. Nhanh lên, em đã làm mất bốn phút rồi đấy".
Thật là chán ngấy. Chẳng có gì buồn cười cả, bị giữ lại sau giờ học, bị bắt
phải cười. Phát kiến gì mà quái chiêu. Nó phải cười với cái gì bây giờ đây?
Người ta không phải cứ muốn cười là cười được. Phải có cớ gì vui nhộn
hay hay, hoặc nhuốm vẻ biếm hài một chút chứ. Điều này ngộ ghê, bởi vì
cái điệu bộ của cô giáo, cái cách cô nhìn nghía nó, vẻ khôn ngoan, thật là
dễ sợ. Cô muốn gì ở nó cơ chứ? Và này, cái mùi nhà trường, mùi dầu trên
sàn nhà, bụi phấn, cái mùi của ý nghĩ đó, tụi trẻ về hết. Cô đơn buồn tẻ.
"Em xin lỗi cô, em đã lỡ cười".

Bông hoa gập xuống, hổ thẹn. Nó thấy ái ngại thật, không phải cho nó mà
cho cô. Cô là một cô giáo trẻ, một cô giáo dạy thế cho cô Shrob, nơi cô
thoáng một nét buồn, cái buồn xa vời pha chút khó hiểu, cái buồn đến với
cô mỗi buổi sáng và nó đã cười cho cái buồn đó, điều cô nói và cách diễn ý
nó khôi hài chi lạ, cái cách cô nhìn chằm chằm vào mọi người, phác từng
cử chỉ này nọ. quả thật nó chẳng thấy buồn cười chút nào, nhưng bỗng
nhiên nó lại cười, cười rộ lên, và cô quắc mắt nhìn về phía nó, nó cũng nhìn
thẳng vào mắt cô, thoáng một nỗi cảm thông trong chốc lát, rồi bực tức và
căm giận hiện ra trong ánh mắt cô. "Em phải ở lại sau giờ học". Nó đã
không muốn cười, chuyện lỡ xảy ra, và nó hối hận lắm, cả hổ thẹn nữa, cô
phải biết cho điều đó, nó đã trình bày với cô như thế. Mèng đéc ơi!
"Em làm mất thì giờ quá. Bắt đầu cười đi".
cô quay lưng lại và xoá những chữ trên bảng: Phi châu, Cairo, Kim tự tháp,
Quái thần, Sông Nile, và những con sợ 1865, 1914. Cho dù cô có quay
lưng, sự căng thẳng vẫn còn đó trong lớp học, căng thẳng được phóng đại
thêm lên vì sự trống trải, quá rõ rồi còn gì, trong lòng nó và cả cô giáo đều
có một sự buồn bã tương giao tương khắc. Tại sao vậy chứ? Nó muốn được
thân thiện. Sáng nay khi cô vào lớp, nó đã muốn bày tỏ chút lòng thân ái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.