NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 70

Cô không bắt ép nó cười, cô khẩn khoản nó, xin nó cười. Nó không biết
thực hư ra sao, nhưng nó tò mò. Nó nghĩ, mình nhớ đến một chuyện phiếu
giễu nào đó, và nó bắt đầu hồi tưởng. Nhưng lạ quá, tất cả đều như trôi tuột,
dửng dưng trơ tráo. Này cái tướng đi uốn éo của con bé Annie Gran, chao
ôi, chẳng thấy tếu chút nào. Henry Mayo đem Hiavatha ra giễu, làm trò hề
líu giọng đọc nhầm câu, cũng chẳng buồn cười. Tất cả những trò đó vẫn
thường làm nó cười sặc lên tía tai đỏ mặt, đến nghẹn thở, nhưng giờ đây
sao nó chết cứng và nhạt nhẽo dễ ghét. Qua nước biển lớn, lớn biển nước
qua, gã khổng lồ đi, đi khổng…mẹ kiết, cười không nổi, dù là gượng gạo,
ha ha, ha như máy anh tài tử lúc cương. Khó quá, chẳng dễ chút nào.
Tuy thế nó vẫn bắt đầu cười vì cảm thấy hổ thẹn và ngán ngẩm. Nó ngại
không nhìn vào mắt cô nữa, mắt nó dán lên chiếc đồng hồ và cười. Quả là
lạ lùng khi bắt một thằng bé cười cả tiếng đồng hồ, cười khơi khơi, cười
không màu, cười vô cớ bất nhân. Nhưng nó đã quyết, nó nhất định cười, có
thể không tới một tiếng đồng hồ, nhưng nó sẽ gắng, dù sao.
Điều tức cười nhất chính là cái giọng cười của nó, sượng sần vì giả dối, và
nó cảm thấy buồn cười thật, nên nó cười rũ ra, cười cho sự giả trá khoác lác
của mình. Nó cười và không còn hổ thẹn vì tiếng cười này không gian dối,
đó là sự thật, cái lớp học trống rỗng tràn ngập tiếng cười của nó, các thứ
như có vẻ đâu vào đó, đều tuyệt diệu, và hai phút trôi qua.
Được thể, nó liền nghĩ đến những cái đáng tức cười khác trong mọi nơi mọi
chốn, này những người đi nghiêm chỉnh ngoài đường phố cố làm ra vẻ
quan trọng, biết tỏng tòng tong đi rồi, đừng hòng bịp được nó, cung cách
hợm hĩnh và giả tạo thì thầm điệu bộ, khiến nó phì cười, chẳng khác nào
cái ông mục sư ở nhà thờ trưởng lão, cái lối cầu nguyện thờ ơ trêu ngươi
của ông. Chúa ơi, nếu đó là ý Ngài, và chả có đức tin nào cả. Những người
quan trọng với ô tô lớn, nào Cadillac, nào Packard phóng xuôi ngược khắp
xứ, như thể họ có nơi nào để phải đến vậy, tất cả những sự lếu láo đó khiến
nó bụm miệng không nổi. Nó cười cho những gã trai mới lớn động cỡn
chạy náo lên ve vãn những gái tơ, những xe cộ ngược xuôi tiêu tốn vô ích,
ngố hết sức và cũng buồn cười thấy mẹ. Nó lăn ra cười, cười hụt hơi, cười
đỏ mặt, cười báng bổ, cười sầu đắng…và bỗng nhiên nó nhìn thấy cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.