NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 76

Kingsburg. Khi chúng tôi ra xa lộ gần Malaga thì hắn bật radio. Một giàn
nhạc bay lượn nhún nhảy, và không dưng người anh em tôi nhớ lại.
Hắn nói, Gershwin chết rồi.

Hắn chỉ việc nói như vậy, và tôi cảm thấy ngay đó là sự thật. Một sự thật
chắn nghẹn ngang cổ đến không thể không tin được. Nhớ lại Gershwin khi
còn ở New York, tôi không sao hiểu được là anh ta đã qua đời. Nhưng trời
ơi, đó lại là sự thật. Và vậy đó, hắn chết. Tôi nhìn những cây nho tươi dưới
ánh nắng đẹp, những lá cỏ xinh xắn, những con đường tĩnh lặng.

Người anh em họ hỏi, Anh quen biết hắn chứ?

Tôi đáp, Tôi có gặp hắn một đêm ở New York trong một buổi tiệc khá đông
thực khách, cũng chuyện vãn các thứ.

Chúng tôi ra vườn nho ở Kingsburg, nhìn những chùm quả lúng liếng trên
cao, rồi trở về nhà bà tôi ăn cơm: lá nho gói bọc quanh thịt cừu và cơm,
bánh kiểu quê và phó mát, dưa hấu lạnh. Xong, chúng tôi trở lại công viên,
nhìn tứ tán mà lòng bồn chồn bất an tự hỏi, rồi sẽ ra sao. Ra sao, Khó tin và
rực rỡ làm sao. Lạ lùng, ảm đạm và lung linh đẹp đẽ biết chừng nào: Có
những tĩnh vật được vẽ bởi những vĩ nhân khi họ muốn biết chúng ra sao:
tĩnh vật, hình thể của những tĩnh vật lê đào, nho, cá trên đĩa, ổ bánh, chai
rượu, các sự thực dưới ánh sáng. Các vật sống động mà tất cả những ai đã
yêu thì tuyệt đẹp và huyền nhiệm vô cùng.

Hai giờ sáng hôm đó tôi đáp tàu về San Francisco và vẫn tiếp tục giữ cái
nhìn lên mọi vật: bóng tối của phong cảnh và bầu trời của chờ sáng, một
buổi sáng yếu ớt đến, mặt trời mọc soi rọi cái thế giới do chúng ta bày đặt
ra, có cả xấu lẫn đẹp khoác lên mặt đất, những đường xe lửa, những toà nhà
kỹ nghệ cao ngất nghệu bên những ổ chuột khốn nạn thầm lặng của nghèo
khó. Suốt đêm, tôi thả mình trôi nổi trên vùng nghĩ tưởng xa xăm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.