NGƯỜI CON TRAI - Trang 103

“Arild?”

Họ có một thỏa thuận ngầm là cô ta có thể gọi tên hắn khi không có mặt ai.

“Tìm chỗ nào đó còn trống trong lịch ghi nhớ của tôi, Ina. Đừng cho ông ta
quá ba mươi phút.”

Franck nhìn ra nhà thờ hồi giáo. Không mấy chốc sẽ là hai mươi lăm giờ.

Lars Gilberg bước một bước lại gần hơn.

Cậu thanh niên nằm trên miếng bìa cứng đập dẹp và đắp tấm áo choàng dài.

Cậu ta tới hôm trước và tìm được một chỗ nấp sau bụi cây mọc dọc lối đi
và các tòa nhà đằng sau. Cậu ta ngồi đó, im lìm bất động, như thể đang chơi
trốn tìm.

Hai cảnh sát mặc đồng phục đã ghé lại, hết nhìn Gilberg lại nhìn tấm hình
họ giơ lên rồi mới đi tiếp. Gilberg không nói gì. Chiều trời lại đổ mưa, cậu
thanh niên ló ra và ngả lưng dưới cầu. Không xin phép. Chẳng phải là sẽ có
phép để xin, nhưng cậu ta còn chẳng thèm hỏi trước một tiếng. Rồi còn
chuyện nữa. Cậu ta mặc đồng phục. Lars Gilberg không rõ đồng phục nào -
gã đã bị quân đội chê khi chưa kịp thấy gì khác ngoài bộ màu xanh lá của
viên sĩ quan tuyển quân.

“Không phù hợp” là lý do có phần mơ hồ họ đưa ra. Lắm lúc Lars Gilberg
tự hỏi có thứ gì gã phù hợp không. Và, nếu có, có bao giờ gã biết được là
thứ gì không? Có lẽ nó là cái này đây: kiếm tiền mua ma túy và sống dưới
gầm cầu.

Như lúc này.

Cậu thanh niên đang ngủ và hơi thở đều. Lars Gilberg bước thêm bước nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.