NGƯỜI CON TRAI - Trang 111

Cô gom giấy tờ bỏ vào cặp hồ sơ để lại khu vực tiếp tân rồi dẫn người mới
xuống phòng kho nhỏ ở tầng trệt.

“Tôi hy vọng anh không phải típ mắc bệnh hoang tưởng không chịu mặc đồ
dùng rồi,” cô nói và quay lưng lại trong khi anh ta cởi áo khoác rồi mặc áo
quần và mang đôi giày thể thao cô chọn cho.

Cô chờ đến khi anh ta húng hắng. Cô quay lại. Không hiểu sao anh ta trông
cao hơn và thẳng người hơn khi mặc áo chui đầu xanh nhạt với quần jean.
Anh ta trông cũng không gầy nhom như khi mặc áo choàng. Anh ta liếc
xuống đôi giày thể thao xanh trơn.

“Phải,” cô nói. “Giày ưa thích của kẻ không nhà.”

Trong thập niên 1980 một số lượng lớn giày thể thao xanh đã được kho đồ
thừa của quân đội Na Uy tặng cho nhiều tổ chức cần giúp đỡ nên đôi giày
đã thành biểu tượng của người nghiện ma túy và kẻ vô gia cư.

“Cảm ơn,” anh ta nói khẽ.

Mới đầu Martha đã đi gặp bác sĩ trị liệu vì một người trong trung tâm đã
không cảm ơn cô. Đó chỉ là một “không biết cảm ơn” nữa trong chuỗi dài
“không biết cảm ơn” khác từ những cá nhân tự hủy hoại bản thân mà vẫn
được hưởng một kiểu tồn tại nào đó nhờ hệ thống phúc lợi xã hội và đủ
kiểu tổ chức xã hội mà chính mấy tên nghiện đó dành phần lớn thời gian
thức chửi rủa om sòm. Cô đã mất bình tĩnh. Bảo hắn cút đi nếu không thích
cỡ của cái ống chích dùng một lần hắn được phát miễn phí để vào phòng -
mà dịch vụ xã hội trả sáu ngàn krone mỗi tháng - chơi thứ thuốc hắn đã
trộm xe đạp hàng xóm mà mua.

Cùng với đơn khiếu nại, người trọ đã nộp một câu chuyện thương tâm dài
bốn trang. Cô đã bị buộc xin lỗi.

“Để tôi dẫn anh lên phòng,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.