NGƯỜI CON TRAI - Trang 142

“Ồ có chứ, nhưng nó sẽ sống dậy.”

Tor tin là mình thấy một nụ cười trong bóng tối. Rồi người này vén khẽ mũ
trùm lên và đeo tai nghe vào.

“Depeche Mode,” anh ta vừa nói vừa cười toét rồi trả tiền mấy viên pin.

Thế rồi anh ta xoay lưng rời tiệm.

Tor Jonasson nhận ra mình ngạc nhiên vì gương mặt cuốn hút bên dưới cái
mũ trùm. Cậu bước lại chỗ khách hàng mới và hỏi hôm nay cậu giúp được
gì cho ông ta. Mãi đến giờ nghỉ ăn trưa Tor mới nhận ra tại sao gương mặt
đó đọng lại trong cậu. Không phải vì nó cuốn hút. Mà vì nó trông chẳng
giống gì với hình trên chứng minh thư.

Điều gì khiến một gương mặt trở nên cuốn hút? Martha tự hỏi khi nhìn
người thanh niên sau ô cửa phòng tiếp tân. Có lẽ chỉ vì lời lẽ anh ta thốt ra.
Hầu như ai cũng đến quầy để hỏi xin một miếng sandwich, một tách cà phê
hay huyên thuyên về những rắc rối có thật hay tưởng tượng của mình. Mà
nếu không như vậy thì họ sẽ xuất hiện cùng một hộp đựng đầy ống tiêm
dùng rồi phải nộp để đổi lấy những cái vô trùng. Nhưng người mới đến này
vừa bảo cô là anh ta đã suy ngẫm về câu cô hỏi từ buổi nói chuyện giới
thiệu: anh có dự tính gì cho tương lai? Và, có, giờ thì anh đã có. Anh sẽ tìm
việc làm. Nhưng để làm vậy anh cần một ngoại hình chuyên nghiệp, một bộ
com lê. Và anh có thấy mấy bộ trong kho quần áo. Anh có thể nào mượn...

“Tất nhiên rồi,” Martha nói, đứng lên đi trước. Bước chân cô như phơi phới
hơn bấy nay. Đúng, đó có thể là một ý muốn bất chợt, một dự định anh ta sẽ
từ bỏ ngay khi gặp trở ngại đầu tiên, nhưng ít ra nó cũng là cái gì đó, là
niềm hy vọng, tạm thời dừng lại trên con đường một chiều mải miết xuống
vực sâu sỏi đá.

Cô ngồi trên ghế bên cửa vào phòng kho chật chội nhìn anh ta mặc quần
dài vào trước tấm gương dựa tường. Đây là bộ thứ ba anh ta mặc thử. Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.