NGƯỜI CON TRAI - Trang 154

17

Vậy mà người ta nói Na Uy không có tầng lớp thượng lưu, Simon Kefas
nhận xét khi nhấc dải băng cảnh sát hai màu trắng cam lên cho Kari Adel
luồn người đi qua.

Một sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục, thở hổn hển, trán lấp loáng mồ hôi
chặn họ lại trước nhà xe hai chỗ. Họ xuất trình thẻ cảnh sát; anh ta kiểm tra
hình và yêu cầu Simon tháo kính râm ra.

“Ai tìm thấy bà ta?” Simon hỏi, nheo mắt trước ánh nắng chói chang.

“Mấy người làm vệ sinh,” anh cảnh sát nói. “Lúc mười hai giờ trưa họ đến
làm việc rồi gọi cấp cứu.”

“Có nhân chứng nào thấy hay nghe được gì không?”

“Không ai thấy gì,” anh cảnh sát nói. “Nhưng chúng tôi đã nói chuyện với
một người hàng xóm, bà ta nói có nghe thấy tiếng nổ lớn. Thoạt tiên bà ta
nghĩ chắc là lốp xe nổ. Trong một khu thế này thì không làm sao họ nhận ra
tiếng súng được.”

“Cảm ơn,” Simon nói, đeo kính râm vào lại rồi đi trước Kari lên mấy bậc
thềm đến chỗ một cảnh sát điều tra hiện trường mặc bộ áo liền quần trắng
đang dùng cây cọ nhỏ lông đen kiểm tra khung cửa kiểu cổ. Mấy lá cờ nhỏ
đánh dấu lối đi mà các cảnh sát điều tra hiện trường đã dọn trống dẫn thẳng
đến cái xác nằm trên sàn bếp. Một tia nắng lọt qua cửa sổ, băng qua sàn đá
và lấp lánh trong những vũng nước và những mảnh kính vỡ quanh mấy
bông cúc trắng. Một người đàn ông mặc com lê đang ngồi xổm bên cái xác
và hội ý với một giám định viên pháp y mà Simon nhận ra mặt.

“Xin lỗi,” Simon nói và người đàn ông mặc com lê nhìn lên. Tóc anh ta,
bóng loáng lên vì được dùng vài loại sản phẩm khác nhau, và hai bên tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.