NGƯỜI CON TRAI - Trang 17

“Khẽ chứ.”

Bên ngoài cửa vào phòng điều khiển, hay Franck thích gọi là “đài chỉ huy”
, họ đi ngang ông già đang lau sàn và ông ta dừng tay gật đầu thân tình
chào Franck. Johannes là người lớn tuổi nhất trong tù và là phạm nhân rất
hợp ý Franck, một người hiền lành mà vào thời điểm nào đó thế kỷ trước đã
bị hốt -

gần như tình cờ - vì buôn lậu ma túy, từ đó đến nay chưa từng làm hại dù
chỉ một con ruồi và qua nhiều năm đã trở nên có phép tắc, lệ thuộc và
ngoan ngoãn đến mức thứ duy nhất khiến ông ta kinh sợ là ngày được
phóng thích. Buồn thay, những phạm nhân như ông ta không tượng trưng
cho sự thách thức đối với một nhà tù như Staten.

“Ông đang bị lương tâm giày vò sao, Vollan?”

“Phải, phải, đúng thế, Arild.”

Franck không sao nhớ chính xác nhân viên của mình bắt đầu gọi cấp trên
bằng tên từ bao giờ, hay các giám thị bắt đầu mặc thường phục thay vì
đồng phục từ khi nào. Ở một số nhà tù ngay cả quản giáo cũng mặc thường
phục.

Trong một cuộc làm loạn tại Nhà tù Francisco de Mar ở Sao Paulo, các sĩ
quan đã bắn hơi cay vào đồng nghiệp vì không sao phân biệt được nhân
viên với phạm nhân.

“Tôi muốn rút,” cha tuyên úy khẩn nài.

“Vậy có đúng không?” Franck rảo bước xuống cầu thang. Một người đàn
ông chưa tới mười năm nữa sẽ về hưu mà như hắn là sung sức, bởi hắn tập
luyện. Một đức tính bị lãng quên trong cái ngành mà chứng béo phì đã
thành lệ hơn là ngoại lệ. Và chẳng phải hắn đã huấn luyện đội bơi trong
vùng thời con gái hắn còn thi đấu sao? Những khi rảnh rỗi hắn đã góp phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.