NGƯỜI CON TRAI - Trang 192

“Tôi không muốn mấy người kia thấy,” cô nói rồi lấy ra một đôi giày da
đen mềm. “Đây là giày của bố tôi,” cô nói, đưa cho anh. “Hai người mang
đều cùng một cỡ.”

Anh trông ngạc nhiên đến mức cô thấy mình đỏ mặt.

“Chúng tôi không thể để anh mang giày thể thao đi phỏng vấn xin việc
được,” cô hấp tấp nói thêm.

Cô nhìn quanh phòng khi anh mang giày vào. Cô không chắc, nhưng nghĩ
mình ngửi thấy mùi bột giặt. Theo như cô biết thì hôm nay mấy người làm
vệ sinh không đến. Cô bước lại tấm hình chụp có đinh ghim vào tường.

“Ai vậy?”

“Bố tôi,” anh nói.

“Thật hả? Sĩ quan cảnh sát ư?”

“Phải. Nhìn này.”

Cô quay qua anh. Anh đã đứng lên rồi tì hết bàn chân phải đến chân trái
xuống sàn.

“Sao?”

“Giày vừa như in,” anh mỉm cười. “Cảm ơn cô nhiều, Martha.”

Cô giật mình khi anh gọi tên cô. Không phải cô không quen nghe vậy,
người trọ luôn gọi tên. Tuy nhiên, họ, địa chỉ nhà và tên các thành viên gia
đình được bảo mật; suy cho cùng, nhân viên chứng kiến việc buôn bán ma
túy hằng ngày.

Nhưng có gì nơi cách anh nói. Như một cái chạm. Cẩn thận và hồn nhiên,
nhưng cũng hữu hình. Cô nhận ra đứng một mình với anh trong phòng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.