NGƯỜI CON TRAI - Trang 198

“Tôi phải có một ít!”

“Bọn tao hết sạch rồi,” hắn nói láo rồi ra hiệu cho Pelvis, tên bán lẻ của
hắn, cứ đi tiếp.

Cô ta bật khóc. Kalle chẳng thấy thương cảm, bọn này cần biết rằng tiệm
đóng cửa lúc chín giờ và có mặt lúc chín giờ hai phút thì cũng chẳng được
tích sự gì. Tất nhiên hắn có thể ở lại tới chín giờ mười, thậm chí mười lăm,
để bán cho mấy đứa đến phút chót mới xoay xở gom được tí tiền. Nhưng
rốt cuộc thì vấn đề vẫn là sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, biết khi
nào thì nên về nhà. Có mở cửa lâu hơn cũng không khiến lợi nhuận biên
khá hơn được bởi lẽ chúng được độc quyền “siêu nhóc” ; mai chúng mở
cửa cô ta ắt sẽ quay lại.

Cô ta chụp cánh tay hắn, nhưng Kalle hất ra. Cô ta loạng choạng ngã xuống
cỏ rồi sụp quỳ.

“Ngày hôm nay khá đấy,” Pelvis nhận xét khi chúng bước thoăn thoắt trên
lối đi. “Mày nghĩ bao nhiêu?”

“Mày nghĩ sao?” Kalle nạt lại. Ngay cả nhân số gói với giá thì cũng đã quá
sức thằng đần này. Dạo này ta chẳng thể kiếm ra nhân viên.

Trước khi chúng qua cầu, hắn ngoái nhìn để kiểm cho chắc chúng không bị
theo đuôi. Đó là thói quen hắn có đã lâu, kết quả của một vụ cướp mà hắn
không bao giờ trình báo được tiếng nào với cảnh sát. Cái kinh nghiệm quá
đắt đó có được vào một ngày hè bên sông khi hắn không sao chống mắt lên
được và đã ngủ gật trên băng ghế cùng số heroin trị giá 300.000 krone hắn
định bán cho Nestor. Khi hắn tỉnh dậy, ma túy đã không cánh mà bay, hiển
nhiên rồi. Ngày hôm sau Nestor tìm hắn và giải thích rằng sếp đã khá nhân
từ mà cho Kalle một chọn lựa. Cả hai ngón cái - vì hắn đã rất hậu đậu. Hay
cả hai mí mắt vì hắn đã ngủ gật trong lúc làm việc. Kalle chọn mí mắt. Hai
thằng mặc com lê, một tóc đen một tóc vàng, ghì hắn xuống trong khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.