NGƯỜI CON TRAI - Trang 202

“Này, anh kia!” Knut gọi.

Gã thanh niên quay lại. Khó mà biết hắn ta là ai. Người chạy bộ? Không
phải. Phải, hắn mặc áo thun có mũ trùm và quần thể thao, nhưng hắn lại
mang giày da đen lịch sự. Chỉ có bọn lông bông mới ăn mặc khiếp vậy.
Nhưng Knut không sợ, sao anh phải sợ? Anh cao cũng cỡ Joey Ramone và
cũng mặc kiểu áo khoác da giống vậy. “Anh làm gì ở đây, bạn hiền?”

Gã thanh niên mỉm cười. Vậy nghĩa là hắn không thể nào là một thành viên
băng nhóm mô tô. “Dọn dẹp lại chút thôi mà.”

Điều đó nghe có lý. Chuyện như vậy vẫn xảy ra với mấy phòng tập cộng
đồng; mọi thứ đều bị vứt bừa bãi hay lấy cắp và chẳng ai lo giữ vệ sinh.
Cửa sổ vẫn phủ mấy tờ cách âm, nhưng nhạc cụ duy nhất còn lại là cái
trống bass tồi tàn ai đó kẻ chữ kiểu Gothic “Tuổi trẻ Vô vọng” trên mặt
trống. Trên sàn giữa ngổn ngang tàn thuốc, dây đàn ghita đứt, nằm chơ vơ
một dùi trống và ít cuộn băng keo, một cây quạt để bàn có thể đoán là tay
trống dùng cho đỡ nóng bức.

Thêm cả một sợi dây cắm đài mà Knut có lẽ nên kiểm tra xem còn dùng
được không, nhưng nó hẳn đã hỏng. Phải, dây cắm là thứ hàng tiêu dùng
không đáng tin, tương lai là của đồ không dây và mẹ đã hứa với Knut sẽ tài
trợ một dàn không dây cho đàn ghita nếu anh bỏ hút, tình tiết gây cảm hứng
để anh viết bản nhạc “Nàng chẳng thèm nhượng bộ trong cuộc giao kèo”.

“Giờ này mà nhân viên của hội đồng còn làm việc sao?” Knut nói.

“Bọn tôi đang tính diễn tập lại.”

“Bọn tôi sao?”

“Tuổi trẻ Vô vọng.”

“À, anh chơi cho bọn họ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.