NGƯỜI CON TRAI - Trang 217

Else cầm ấm cà phê bước chậm lại chỗ ông. Simon nhìn đăm đăm ra cửa
sổ.

Đường phố giờ đã vắng tanh. Bất chợt một cái đau bỏng rát lan trên đùi
ông.

“Khốn kiếp thật!”

Ông hất bình cà phê trên tay cô và nó rơi xoảng xuống sàn còn ông quát:

“Quỷ tha ma bắt, đúng là đàn bà, em vừa làm đổ cả cà phê ra anh! Em...
em...”

Một phần trong óc ông biết cái đang đến và đang cố chặn chữ đó lại, nhưng
chuyện đó cũng giống như việc đóng sầm cửa sau xe Nestor: ông không
muốn ở đó, ông từ chối, ông muốn tàn phá, ông thà cắm dao vào mình. Và
vào cô.

“... mù à? !”

Căn bếp chìm trong im lặng, những gì ông nghe được là nắp ấm cà phê lăn
qua mặt sàn lót vải sơn và tiếng cà phê lục bục trong ấm nhễu ra. Không!
Ông không có ý như vậy. Không đâu.

“Anh xin lỗi. Else, anh...”

Ông đứng lên ôm lấy cô, nhưng cô đã đi lại chỗ chậu rửa. Cô vặn vòi nước
lạnh và để khăn trà dưới vòi. “Kéo quần xuống, Simon, để em...”

Ông vòng hai tay ôm cô từ phía sau. Ông ghì trán vào gáy cô. Ông thì
thầm:

“Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Xin em, tha thứ cho anh nhé? Anh... chỉ là anh
không biết phải làm gì nữa. Đáng ra anh phải giúp được em, nhưng anh...
anh không thể, anh không biết, anh...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.