NGƯỜI CON TRAI - Trang 218

Ông vẫn chưa nghe cô khóc, chỉ cảm thấy người cô run lên và nó lan qua
người ông. Cổ họng ông khản đặc, ông nén tiếng thổn thức và không biết
mình đã làm được chưa, chỉ là cả hai đang run bần bật.

“Em mới là người phải xin lỗi,” cô nức nở. “Anh có thể ở với ai khác giỏi
hơn, ai đó không... làm anh bỏng.”

“Nhưng không có ai hơn cả,” ông thì thầm. “Được chứ? Nên em cứ tiếp tục
tưới cà phê nóng khắp người anh, anh sẽ không bao giờ để em đi. OK?”

Và ông biết cô biết điều đó đúng. Rằng ông sẽ làm bất cứ gì, chịu đựng bất
cứ gì, hy sinh bất cứ gì.

... nó sẽ tới những đôi tai như tai tôi...

Nhưng ông đã không thể ép mình làm vậy.

Ông nghe xa xa những tràng cười ngây ngất của hàng xóm trong bóng đêm
trong lúc cô giàn giụa nước mắt.

Kalle nhìn đồng hồ. Mười một giờ kém hai mươi. Ngày hôm đó khá khẩm;

chúng đã xoay xở bán được nhiều siêu nhóc hơn cả hai ngày cuối tuần gộp
lại, nên việc đếm tiền và chuẩn bị gói mới lâu hơn mọi ngày. Hắn cởi mặt
nạ mỏng chúng đeo khi pha và trộn ma túy trên cái bàn dài trong căn phòng
đơn sơ, hai chục mét vuông vừa làm văn phòng, xưởng chế ma túy vừa làm
nhà băng. Hiển nhiên ma túy đã được pha trước khi tới tay hắn, nhưng dù
vậy đi nữa siêu nhóc vẫn là ma túy nguyên chất nhất hắn gặp trong sự
nghiệp buôn ma túy. Nguyên chất đến mức nếu không đeo mặt nạ mỏng
vào, chúng sẽ không chỉ phê thuốc mà còn chết vì hít các hạt cuộn lên trong
không khí khi pha và xử lý chất bột nâu nhạt này. Hắn bỏ mặt nạ vào két sắt
trước mấy xấp tiền và gói ma túy. Hắn có nên gọi cho Vera báo là hắn sẽ về
muộn? Hay đã đến lúc hắn cứng rắn, cho cô ả biết ai là sếp, ai đem tiền về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.