NGƯỜI CON TRAI - Trang 232

“Vậy thì đáng buồn thật,” cô nói.

“Đáng buồn?”

“Không gì bằng chạy chiếc mui trần để mở mui trong nắng.”

“Ngay cả đối với một...”

“Phải, ngay cả đối với một người nghiện,” cô cười. “Chuyến đi tuyệt nhất
anh từng có, tin tôi đi.”

“Vậy thì tôi hy vọng lúc nào đó cô chở tôi chạy một vòng.”

“Tất nhiên rồi,” cô nói. “Ngay bây giờ luôn thì sao?”

Cô thấy chút ngạc nhiên trong cái nhìn của anh. Cô đã bốc đồng thốt ra lời
mời. Cô biết mấy người kia đang nhìn họ. Thì đã sao? Cô có thể ngồi hàng
giờ với mấy người kia nói về những vấn đề riêng của họ mà không ai nghĩ
gì; trái lại, đó còn là một phần trong công việc của cô. Còn hôm nay là
ngày nghỉ của cô nên cô được dùng thế nào tùy thích, không phải sao?

“Chắc rồi,” Stig đáp.

“Tôi chỉ có vài giờ,” Martha nói, nhận ra giọng mình có chút nóng nảy. Sao
chưa gì cô đã nghĩ lại?

“Miễn là tôi được thử một cái,” anh đáp. “Lái. Trông có vẻ vui.”

“Tôi biết một chỗ. Đi nào.”

Khi họ đi, Martha cảm thấy mọi con mắt đều dồn vào cô.

Stig chăm chú đến mức cô bật cười. Cúi người tới nắm chặt vô lăng, anh
chạy thật chậm, thành từng vòng rộng quanh bãi xe ở Okern vốn luôn vắng
hoe những ngày cuối tuần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.