NGƯỜI CON TRAI - Trang 236

Cô chỉ anh chạy tới mũi Nesodden, lên con đường đầy sỏi rồi họ đậu xe sau
một dãy nhà thấp có cửa sổ nhỏ xíu sau nhà còn cửa sổ lớn nhìn ra biển.

“Những túp nhà nghỉ mát sửa sang lại từ thập niên 1950,” Martha vừa đi
trước xuống con đường mòn giữa bãi cỏ cao vừa giải thích. “Tôi lớn lên
trong một ngôi nhà như vậy. Còn đây là khu hứng nắng bí mật của chúng
tôi. .”

Họ lên đến một đỉnh lởm chởm đá. Biển nằm bên dưới và họ nghe thấy
tiếng hò reo vui vẻ của trẻ con đang nghịch nước tung tóe. Cách đó một
quãng ngắn là bến cảng có phà chạy tuyến ngắn về phía Bắc đến Oslo,
những hôm trời quang thì trông như chỉ cách vài trăm mét. Khoảng cách
thực là năm cây số nhưng hầu hết người làm việc ở thủ đô thích đi lại bằng
phà hơn là làm cuốc xe bốn mươi lăm cây số vòng quanh vịnh.

Cô ngồi xuống hít vào không khí mặn.

“Bố mẹ tôi cùng bạn bè thường gọi Nesodden là ‘Berlin nhỏ’,” Martha nói.

“Vì bao nhiêu là nghệ sĩ đã định cư tại đây. Sống trong một chòi nhỏ có gió
lùa thì rẻ hơn ở Oslo. Nếu nhiệt độ hạ quá thấp, dưới điểm đóng băng, mọi
người sẽ tụ tập trong nhà đỡ lạnh nhất. Là nhà chúng tôi. Họ thường thức
và uống rượu vang đến sáng vì không đủ nệm cho tất cả mọi người nằm.
Rồi tất cả sẽ có một bữa ăn sáng thật lớn với nhau.”

“Nghe hay quá.” Stig ngồi xuống cạnh cô.

“Phải, đúng vậy. Người dân ở đây quan tâm đến nhau.”

“Thật bình dị.”

“Chuyện đó thì tôi không biết. Có lúc họ cũng cãi vã chuyện tiền nong, phê
bình nghệ thuật của nhau hay ngủ với vợ chồng của nhau. Nhưng chỗ này
sống động, thú vị. Em gái tôi và tôi từng đinh ninh mình đang sống ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.