NGƯỜI CON TRAI - Trang 238

“Anh đã buôn ma túy?”

Stig che mắt cho khỏi nắng. “Phải.”

Cô gật. Rồi nhoẻn cười. Cô, hơn ai hết, đã hình dung điều gì vậy? Rằng anh
là người nghiện ma túy và là công dân tuân thủ pháp luật? Anh đã làm cái
anh phải làm, cũng như bao người khác.

Cô lấy điện thoại trên tay anh. Chỉ cho anh chức năng GPS rằng nó có thể
cho biết họ đang ở đâu trên bản đồ và cách để tính tuyến đường ngắn nhất
đến bất kỳ nơi nào trên thế giới. Cô dùng chức năng máy ảnh chụp hình
anh, bấm ghi âm, đưa lên bảo anh nói gì đó.

“Ngày hôm nay đẹp tuyệt,” anh nói.

Cô bấm dừng ghi âm rồi mở lại cho anh nghe.

“Giọng tôi đó sao?” Anh hỏi, ngạc nhiên và rõ ràng bối rối.

Cô bấm dừng rồi mở lại. Giọng nghe nghẹt và rè rè qua loa: “Giọng tôi đó
sao?”

Thế là cô cười khi thấy vẻ mặt anh. Cô còn cười ngặt nghẽo hơn khi anh
giật điện thoại lại, tìm được phím ghi âm và nói giờ đến lượt cô, giờ cô phải
nói gì đó, không, cô phải hát.

“Không đâu!” cô phản đối. “Tôi thích được anh chụp hình hơn.”

Anh lắc đầu. “Giọng hay hơn.”

“Tại sao?”

Anh làm động tác như thể vén tóc ra sau tai. Cử chỉ đã thành thói quen của
người để tóc dài lâu đến mức quên mất mình đã cắt đi rồi, cô nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.