NGƯỜI CON TRAI - Trang 239

“Người ta có thể thay đổi diện mạo. Nhưng giọng thì vẫn vậy.”

Anh nhìn ra biển và cô theo cái nhìn của anh. Không thấy gì ngoài mặt biển
lung linh, vài con mòng biển, mấy tảng đá và cánh buồm xa xa.

“Một số giọng thì có đấy,” cô nói. Cô đang nghĩ đến đứa bé. Tiếng thút thít
trên bộ đàm. Cái đó thì không bao giờ khác đi.

“Cô thích hát,” anh nói. “Nhưng không phải trước mặt người khác.”

“Điều gì khiến anh nói vậy?”

“Vì cô thích nhạc. Nhưng khi tôi bảo cô hát, trông cô cũng chết điếng như
cô gái trong nhà ăn khi cô đưa chìa khóa cho cô ấy.”

Cô giật bắn. Anh đọc được ý nghĩ của cô sao?

“Cô ấy sợ gì vậy?”

“Không có gì,” Martha nói. “Cô ấy và người còn lại phải cắt vụn và sắp xếp
lại hồ sơ trên gác mái. Chẳng ai ưa lên đó. Vì vậy nhân viên thay phiên
nhau lên mỗi khi có việc cần làm trên đó.”

“Gác mái có chuyện gì sao?”

Martha nhìn theo một con mòng biển chờn vờn giữa không trung, cao tít
trên mặt biển, đôi cánh nó hơi tròng trành. Hẳn là gió trên ấy mạnh hơn
dưới đây nhiều.

“Anh tin có ma không?” Cô hỏi khẽ.

“Không.”

“Tôi cũng không.” Cô ngả người chống trên cùi chỏ để mình phải quay lại
nếu muốn thấy anh. “Trung tâm Ila trông như từ thế kỷ mười chín nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.