NGƯỜI CON TRAI - Trang 25

Ông bỏ cô đấy rồi bước về cuối hành lang. Nhạc nện thình thịch sau hai
cánh cửa. Amphetamine1. Hôm nay là thứ Hai, văn phòng phúc lợi mở cửa
sau mấy ngày cuối tuần nên tình trạng hỗn loạn sôi sục khắp nơi. Ông mở
khóa phòng mình. Căn phòng bé xíu, tồi tàn có một giường đơn với tủ áo
giá 6.000 krone mỗi tháng. Chừng đó tiền ta thuê được cả căn hộ ở ngoại ô
Oslo.

Ông ngồi xuống giường đăm đăm nhìn ra cửa sổ bám bụi. Ngoài kia xe cộ ì
ầm ngái ngủ. Mặt trời soi qua mấy tấm màn thưa. Một con ruồi đang cố
thoát thân trên bậu cửa sổ. Nó sẽ sớm chết. Đó là cuộc sống. Không phải
cái chết, mà cuộc sống. Cái chết có là gì. Từ khi ông đi đến cái kết luận ấy
đến nay đã bao năm rồi? Rằng ngoài cái chết ra thì mọi thứ, tất cả những gì
ông từng rao giảng, chỉ là sự phòng vệ người ta bày ra để chống chọi với
nỗi sợ chết. Vậy mà không có gì trong những điều ông từng tin có ý nghĩa
cả. Cái mà con người chúng ta nghĩ mình biết thì có là gì so với cái ta cần
tin để làm tê liệt nỗi sợ và cái đau.

Thế rồi ông đi trọn một vòng về khởi điểm. Ông lấy lại niềm tin nơi một
Chúa Trời khoan dung và có đời sống sau cái chết. Lúc này ông tin vào
điều đó, hơn bao giờ hết. Ông lấy tập giấy dưới tờ báo và bắt đầu viết.

Per Vollan không có gì nhiều mà viết. Dăm câu trên vỏn vẹn một tờ giấy,
chỉ có vậy. Ông gạch bỏ tên mình trên phong bì hẹp lá thư từ luật sư của
Alma nêu vắn tắt phần chia tài sản hôn nhân họ nghĩ Per được quyền
hưởng. Cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Cha tuyên úy nhìn vào gương, chỉnh lại cổ đứng, khoác áo choàng dài vào
rồi đi.

Martha không có mặt ở quầy tiếp tân. Inger nhận phong thư và hứa sẽ giao.

Lúc này mặt trời đã sà thấp xuống trên bầu trời; ngày đang lùi dần. Khi đi
qua công viên ông liếc nhìn, nhận thấy mọi thứ và mọi người đều đóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.