NGƯỜI CON TRAI - Trang 27

4

Simon Kefas nâng tách cà phê lên miệng. Từ bàn bếp ông có thể nhìn ra
mảnh vườn nhỏ trước nhà họ tại Fagerliveien ở Disen. Trời mưa cả đêm
nên cỏ vẫn còn lấp lánh trong nắng mai. Ông nghĩ mình có thể thực sự thấy
chúng đang mọc lên. Việc đó nghĩa là lại có một buổi ra vườn với máy cắt
cỏ. Một việc ồn ào, vất vả chân tay, mưa mồ hôi và khiến ta chửi thề,
nhưng chuyện đó thì được thôi. Else từng hỏi sao ông không kiếm cái máy
cắt cỏ chạy bằng điện như bao hàng xóm của họ. Ông đáp vỏn vẹn: tiền. Đó
là câu trả lời chấm dứt hầu hết các cuộc thảo luận khi ông lớn lên trong
ngôi nhà này, cũng như trong xóm. Nhưng chuyện đó là từ thời những
người bình thường sống ở đây: thầy giáo, thợ cắt tóc, tài xế taxi, công chức.
Hay cảnh sát, như ông. Chẳng phải cư dân hiện nay gồm toàn những người
đặc biệt, nhưng họ làm trong ngành quảng cáo hay công nghệ thông tin, họ
là nhà báo, bác sĩ, có đại lý cho các sản phẩm dở hơi hoặc được thừa kế tiền
bạc đủ để mua một căn nhà điền viên nho nhỏ, đẩy giá lên và đưa cả khu
lân cận leo lên trên nấc thang xã hội.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Else hỏi, đứng sau ghế, vuốt tóc ông. Tóc ông
đang thưa dần thấy rõ; nhìn từ trên đỉnh thì thấy cả da đầu. Nhưng cô quả
quyết là thích như vậy. Thích vì ông trông đúng là ông: một sĩ quan cảnh
sát sắp về hưu.

Thích vì rồi một ngày cô cũng sẽ già đi. Dù ông sinh trước cô hai mươi
năm.

Một trong những người hàng xóm mới của họ, một tay sản xuất phim tương
đối tiếng tăm, đã tưởng cô là con gái của Simon. Với ông thì chuyện đó
được thôi.

“Anh đang nghĩ anh thật may mắn,” ông nói. “Vì anh có em. Vì anh có tất
cả những điều này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.