NGƯỜI CON TRAI - Trang 431

Khi Pelle nhìn lại ra kính chắn gió, ông thấy tên dắt con chó lông trắng
đang tiến tới chỗ họ. Cả hai dán mắt vào xe và người chúng cuồn cuộn cơ
bắp đến mức chúng đi lại lắc lư.

“Phải đấy,” Pelle nói, bấm đồng hồ. “Đi đâu?”

“Ông có kịp chào từ biệt cô ấy không?”

“Gì cơ?”

“Vợ ông.”

Pelle chớp mắt. Nhìn người đàn ông với con chó tiến lại gần hơn. Câu hỏi
đánh trúng ông như quả đấm thoi vào bụng. Ông lại nhìn thanh niên trong
gương. Ông đã thấy anh ta ở đâu? Ông nghe tiếng thấy gầm gừ. Chắc hẳn
con chó đang sẵn sàng tấn công. Ông từng chở chàng trai, đơn giản vậy
thôi, hẳn đó là lý do. Ký ức về một ký ức. Như cô ấy lúc này.

“Không,” Pelle nói, lắc đầu.

“Tai nạn ư?”

Pelle nuốt khan. “Phải. Một vụ đâm xe.”

“Cô ấy có biết ông yêu cô ấy không?”

Pelle mở miệng, nhưng nhận ra là mình sẽ không thể nói gì nên ông chỉ gật.

“Tôi rất lấy làm tiếc vì ông đã mất cô ấy, Pelle.”

Ông cảm thấy bàn tay người thanh niên trên vai. Và như thể sức nóng từ đó
tỏa ra rồi lan tới ngực, bụng, hai cánh tay và hai chân ông.

“Có lẽ giờ ta đi thôi, Pelle.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.