NGƯỜI CON TRAI - Trang 434

“Nếu tôi nói thì có thay đổi được gì không?”

“Tôi không biết. Có không?”

Anh nhún vai. “Nếu cô muốn gọi cảnh sát thì tối nay tôi ở nhà bố mẹ tôi.
Sau đó tôi sẽ biến mất.”

“Sao anh nói tôi biết chuyện này?”

“Vì tôi muốn cô đến với tôi. Vì anh yêu em.”

Cô chớp mắt. Anh vừa nói gì vậy?

“Anh yêu em,” anh lặp lại chậm rãi và trông như đang ngạc nhiên mà nhấm
nháp lời mình.

“Chúa ơi,” cô tuyệt vọng rên rỉ. “Anh điên rồi!”

“Giờ tôi đi đây.” Anh quay qua cái taxi đang chờ để máy chạy không.

“Khoan đã! Anh định đi đâu?”

Anh hơi quay lại, mỉm cười buồn bã. “Có người đã kể tôi nghe về một
thành phố lớn ở châu Âu. Đi một mình thì đường dài thăm thẳm, nhưng...”
Anh trông như muốn nói gì thêm nên cô chờ. Rồi cứ chờ, và cầu cho anh
nói điều đó ra.

Cô không biết là gì, chỉ là nếu anh nói ra đúng thứ, đúng câu thần chú, nó
sẽ giải thoát cho cô. Nhưng chính anh phải là người làm điều đó, anh phải
biết đó là gì.

Nhưng anh cúi đầu chào cô thật nhanh, rồi quay lại cất bước ra cổng.

Martha thấy muốn gọi theo anh, nhưng cô sẽ nói gì đây? Đó là sự điên rồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.