NGƯỜI CON TRAI - Trang 460

“Nhưng tại sao đừng?”

“Vì” , Simon nói, đón cái nhìn của cô và nhìn chăm chú. “Gián điệp nhị
trùng vẫn còn đó. Cho tôi hai mươi bốn giờ. Làm ơn.”

Simon không chờ cô trả lời. Cũng chẳng thay đổi được gì. Ông đi qua cô
tới xe. Ông cảm thấy mắt cô nhìn theo sau lưng.

Trên đường chạy xuống đồi từ Holmenkollasen Simon mở đoạn ghi âm
cuộc trò chuyện điện thoại ngắn ngủi với Sonny. Tiếng thình thịch nhịp
nhàng. Tiếng rên rỉ thái quá. Những bức vách mỏng ở khách sạn Bismarck.
Sao ông lại không nhận ra tiếng đó?

Simon nhìn xuống cậu thanh niên ngồi sau quầy tiếp tân đang kiểm tra thẻ
cảnh sát của ông. Bao năm đã qua vậy Bismarck không có gì thay đổi.
Ngoài chàng trai; hồi ấy cậu ta chưa ngồi đó. Và ông thấy chuyện đó cũng
được thôi.

“Phải, tôi thấy ông là sĩ quan cảnh sát, nhưng quả tình tôi không có sổ
khách để cho ông xem.”

“Anh ta trông thế này,” Simon nói, để tấm hình lên quầy.

Cậu thanh niên nhìn chăm chú. Cậu ta do dự.

“Một khả năng khác là chúng tôi vây ráp tòa nhà và đóng cửa toàn bộ chỗ
này,” Simon nói. “Cậu nghĩ bố cậu sẽ nói sao nếu cậu làm cái nhà thổ của
ông ta phải đóng cửa?”

Nét giống nhau trong gia đình không đánh lừa ông, ông nghĩ đúng.

“Anh ta ở tầng hai. Phòng 216. Ông đi...”

“Tôi sẽ tìm được. Đưa tôi chìa khóa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.