NGƯỜI CON TRAI - Trang 505

Nghe như mấy hành lang cùng thở sườn sượt khi toàn bộ cửa xà lim tại
Staten đồng loạt khóa lại trong đêm.

Johannes Halden ngồi xuống giường. Ông có làm thế nào thì cũng chẳng
thay đổi được gì. Ngồi, nằm hay đứng, cái đau cũng vẫn vậy. Ông cũng biết
nó sẽ không hết mà chỉ ngày càng nặng hơn thôi. Căn bệnh của ông giờ đã
thấy rõ.

Ung thư phổi rồi lại thêm khối u cỡ bằng trái banh golf trong bẹn.

Arild Franck đã nói sao làm vậy. Như để trừng phạt Johannes vì giúp chàng
trai trốn thoát, ông sẽ bị ung thư ăn dần ăn mòn trong xà lim mà không
chăm sóc y tế hay dùng thuốc giảm đau. Có lẽ Franck sẽ cho ông tới trạm
xá khi cảm thấy Halden chịu đau đớn đã đủ lâu và có thể chết không biết
lúc nào, chỉ để tránh phải ghi ra một trường hợp tử vong tại xà lim trong
báo cáo hằng năm của hắn.

Xung quanh im lặng như tờ. Và nhất cử nhất động đều có camera giám sát.

Ngày trước các cai tù thường đi tuần sau giờ khóa xà lim nên nghe tiếng
chân họ cũng thấy được an ủi. Một sĩ quan tại nhà thì Uliersmo, Havelsmo,
một người lớn tuổi, ngoan đạo, thường hát trong lúc đi tuần. Những bài
thánh ca xưa bằng giọng nam trung trầm. Đó là bài hát ru hay nhất một tù
nhân lâu năm có thể có được, ngay cả những thằng tâm thần nhất cũng
ngừng la hét khi nghe thấy Havelsmo bước dọc hành lang. Johannes ước gì
lúc này có Havelsmo đây.

Ông ước gì giờ chàng trai đang đây. Nhưng ông không ca thán. Chàng trai
đã cho ông điều ông muốn. Tha thứ. Lại còn cả một bài hát ru.

Ông đưa ống tiêm lên ánh sáng.

Bài hát ru.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.