NGƯỜI CON TRAI - Trang 6

Rover cười sằng sặc. Gã bật ho. Gã ngả người ra ghế.

“Mười tám tiếng nữa tôi ra khỏi đây rồi. Chưa biết thứ gì đang chờ tôi
ngoài kia. Nhưng tôi chắc Nestor biết tôi sắp ra dù tôi được thả sớm bốn
tuần. Hắn biết hết mọi chuyện diễn ra trong chốn này và với tụi cảnh sát,
tôi tin chắc chuyện đó. Hắn có tai mắt khắp nơi. Nên tôi nghĩ, hắn mà muốn
tôi chết thì đã cho khử tôi trong này hơn là chờ tôi ra. Cậu thấy sao?”

Rover chờ. Im lặng. Cậu thanh niên không tỏ vẻ gì là đang nghĩ ngợi.

“Dù có thế nào,” Rover nói, “được ban phúc một chút thì cũng có mất gì
đâu, đúng không?”

Đến mấy chữ “ban phúc” thì mắt Sonny như vụt sáng và cậu ta giơ tay phải
lên ra hiệu cho Rover lại gần, quỳ xuống. Rover quỳ xuống tấm thảm cầu
nguyện trải trước giường. Franck không cho phép phạm nhân nào khác trải
thảm trên sàn xà lim đó là một phần trong mô hình Thụy Sĩ họ áp dụng tại
Staten:

không một thứ dư thừa trong xà lim. Vật dụng cá nhân chỉ nội trong hai
mươi món. Nếu muốn một đôi giày, ta sẽ phải bỏ lại hai quần lót hay hai
cuốn sách.

Rover ngước lên nhìn mặt Sonny. Cậu thanh niên đưa đầu lưỡi thấm ướt
cặp môi khô khốc tróc vảy. Giọng cậu ta nhẹ nhàng lạ lùng dù câu chữ thốt
ra chậm rãi, phát âm thật rõ ràng.

“Thần thánh trên trời dưới đất thảy đều sẽ khoan dung và tha thứ tội lỗi cho
ngươi. Ngươi sẽ chết, nhưng linh hồn kẻ có tội biết ăn năn sẽ được đưa lên
Thiên đàng. Amen.”

Rover cúi đầu. Gã cảm nhận được bàn tay chàng trai trên cái đầu cạo trọc
của gã. Sonny thuận tay trái, nhưng trong trường hợp này thì chẳng cần tài
giỏi gì cũng đoán được cậu ta đoản mệnh hơn hầu hết người thuận tay phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.