NGƯỜI CON TRAI - Trang 7

Chuyện dùng quá liều có thể xảy ra nay mai, hay chục năm nữa - sao biết
được? Nhưng Rover không hề nghĩ dù chỉ một phút là bàn tay cậu thanh
niên này có khả năng chữa bệnh như thiên hạ đồn. Gã cũng không thực
bụng tin chuyện ban phúc này. Vậy sao gã ở đây? Chậc, tôn giáo cũng
giống như bảo hiểm hỏa hoạn vậy thôi; có khi nào ta thực bụng nghĩ mình
sẽ cần đến đâu, nên khi thiên hạ nói anh chàng này sẵn sàng nhận thay tội
lỗi của ta mà không cần đền đáp, thì cớ gì mà không đồng ý để có chút
thanh thản tâm hồn? Cái Rover thắc mắc là người như Sonny sao có thể
giết chóc lạnh lùng như vậy. Chẳng hợp lý gì cả. Có lẽ chuyện này giống
như câu ngạn ngữ xưa: quỷ dữ đội nhiều lốt.

“Salaam alaikum,” 1 có tiếng nói và bàn tay giơ lên.

Rover ngồi yên vị và đầu cúi thấp. Đưa lưỡi liếm mặt trong cái răng vàng
lang láng. Giờ gã đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng gặp Chúa Trời nếu như đó là
số phận của gã? Gã ngẩng đầu lên.

“Tôi biết cậu không bao giờ đòi hỏi gì đáp lại, nhưng mà...”

Gã nhìn bàn chân trần của cậu thanh niên giấu bên dưới cẳng chân. Gã thấy
mấy vết kim tiêm trên sợi ven lớn ở mu bàn chân. “Tôi chịu hạn tù sau
cùng ở Botsen và trong đó dễ kiếm ma túy, chẳng có rắc rối gì. Dù gì thì
Botsen cũng đâu phải nhà tù an ninh tối đa. Người ta nói với những gì
Franck làm, không cách nào tuồn gì vào Staten được, nhưng...” Rover thò
tay vào túi nhưng cũng không hẳn.”

Gã lôi ra một thứ. Nó cỡ bằng chiếc điện thoại di động, một vật mạ vàng
hình thù như súng lục. Rover bóp cò. Một ngọn lửa nhỏ từ họng súng tóe
ra.

“Thấy thứ giống vầy bao giờ chưa? Ừ phải, tôi dám chắc là cậu thấy rồi.
Mấy tay sĩ quan khám xét người lúc tôi đến đây thì đương nhiên đã thấy.
Chúng bảo tôi là chúng bán chui thuốc lá rẻ tiền, nếu tôi có hứng. Vì vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.