NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 185

Và bà cũng khóc, cũng hết lời khuyên hắn đoạn tuyệt giang hồ. Bà chỉ

mong ngày nhắm mắt - không xa nữa - được thấy Tuệ cùng con dâu và
cháu nội túc trực bên mình. Nước mắt bà mẹ khiến thằng con hoang dã tỉnh
ngộ. Hắn quyết tâm hoàn lương.

Nói thì dễ, nhưng làm thì không dễ, bởi những cơn nghiện vẫn còn đeo

đẳng. Ngày 4.4.1998, Mông cận đột ngột gọi Tuệ lại bảo:

– Tao đã hứa là không bao giờ để cho ma túy chui vào lán. Tao biết, mày

vẫn hút chích thường xuyên. Giờ có hai cách để chọn: hoặc là cầm tiền về
quê cai rồi ở lại hẳn, không vàng bạc, thuốc men gì cả, hoặc là mày ở tao
đi.

Giá là lúc khác, chắc chắn Tuệ sẽ cười vào mặt kẻ mới dạy khôn gã.

Nhưng với Mông, gã không thể. Về quê cũng không. Sau 13 năm lưu lạc,
Tuệ không chịu nổi cái cảnh tay trắng quay đầu trong bộ dạng tiều tụy vì
đói thuốc.

Nói là làm, Mông cận không so đo, bỏ lại toàn bộ hầm, máng, máy móc

cho Tuệ rồi dẫn thợ vào sâu trong bãi 45 (xã Phước Hiệp) tìm hầm khác.
Bãi 45 là nơi duy nhất trong toàn vùng vàng Phước Sơn không có ma túy.
Tuệ sợ, gã không dám theo Mông, đành bằng lòng ở lại. Mông vừa đi khỏi,
đám em út cũ của Tuệ từ Thái Nguyên mới vào đói quá lại tìm đến xin đầu
quân. Vừa thương chúng, lại đang thiếu quân, Tuệ lại gật đầu.

• • •

Tốp thợ cả thầy lẫn tớ đều là con nghiện, kinh nghiệm quản lý không có,

vốn liếng cũng không, đã không moi được thêm một vảy vàng nào từ lòng
đất. Một tuần sau, Tuệ gọi người bán hết toàn bộ hầm máy của Mông để lại.
Tiền thu được chỉ đủ trả nợ và giúp cả đám sống thêm mấy ngày. Trong khi
đó, mùa mưa lại sầm sập kéo về. Cả tốp đói rã họng, đành đi tọ mọ những
hầm lán bỏ hoang sống qua ngày. Và, điều kinh khủng nhất đã đến: sập
hầm, một thằng bé trong bọn bị đá đè giập ống quyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.