NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 186

Không đồng xu dính túi, trời lại mưa dữ dội, đưa thằng bé đi bệnh viện là

điều không thể vì chưa ra đến nơi thằng bé đã chết vì đói thuốc và vì vết
thương đang hoại tử. Không còn cách nào khác, Tuệ đành cắn răng đóng
vai trò bác sĩ (dù mới học chừng hết lớp 9), tự tay… tháo khớp cho thằng
bé. Một đống lửa to được cả đám trẻ con phiêu bạt đốt lên. Không rửa,
không lột vỏ, một đống củ mì (sắn) vừa xin được trong rẫy của người Mơ-
nông được cả lũ vừa luộc, vừa nướng lên và tranh nhau ăn cho đỡ đói. Ăn
xong, sáu, bảy đứa, kẻ say, người tỉnh thao láo mắt nhìn Tuệ vừa khóc vừa
làm bác sĩ. Không thuốc tê, không thuốc mê, Tuệ dùng dây dù trói chặt hết
tay chân thằng bé bị thương xuống sạp tre. Thêm một sợi dây dù to bản
khác thít ngang qua trán cột chặt xuống sạp để giữ cho nó không ngóc lên
hay giãy giụa. Nhặt một thanh tre, nhét chặt vào giữa hai hàm răng nó, bắt
hai đứa khác đè chặt hai bên, Tuệ bắt đầu rạch ống quần rách tướp đầy bùn
đất của nó. Dụng cụ mổ duy nhất là một con dao đã mài sẵn từ chiều, được
tẩy trùng bằng cách hơ trên đống lửa. Kiến thức giải phẫu duy nhất là kinh
nghiệm… mổ gà. Cứ thế, Tuệ rạch ngang đầu gối kẻ bị thương. 5 phút, 10
phút… Nước mắt ròng ròng, những tiếng kêu bị chặn không vọt ra khỏi cổ,
thằng bé bị trói cứ giật đùng đụng, mồ hôi túa ra, mắt trợn ngược rồi ngất
đi… Sau 30 phút thì mọi việc hoàn tất, chân thằng bé được cắt cụt đến đầu
gối và được may lại bằng chỉ khâu đồ.

Những ngày sau đó, Tuệ và những đứa khỏe mạnh hầu như không ngủ,

cứ hùng hục đi đánh hóa thuê cho các chủ hầm khác. Toàn bộ tiền kiếm
được chỉ để mua hai thứ: thức ăn và heroin. Thứ thuốc men duy nhất mà kẻ
bị thương được hưởng trong giai đoạn hậu phẫu là heroin. Chính ma túy đã
giúp nó sống sót. Khi nào nó đau quá, Tuệ lại chích cho nó một liều, phần
còn lại đem rắc vào vết thương. Lạ lùng thay, sau đúng 14 ngày thì vết
thương lành hẳn. Bù lại, đô nghiện của thằng oắt con tăng gấp đôi, gấp ba,
suốt ngày nó vật vã sùi bọt mép vì đói thuốc.

Ca mổ kinh hoàng đó đã khiến tâm trí Tuệ thay đổi hẳn. Hắn đâm ra ghê

sợ mọi thứ. Ghê sợ kiếp sống giang hồ và ghê sợ cả bản thân mình. Những
ngày đó, những giọt nước mắt và lời nguyện cầu của người mẹ lại ùa vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.