NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 218

Những thách thức vẫn chưa giãn ra. Mưa xói, đoạn đường bằng duy nhất

trên đỉnh dốc bị núi lở chắn ngang bằng một bãi bùn khổng lồ. Vặn hết ga,
tôi cho xe liều mạng vút qua. Hực một tiếng, người lao vọt qua guidon xe,
tôi bị ném phịch xuống giữa bãi bùn. Bánh trước bị lút sâu trong bùn nên
xe vẫn không ngả, bánh sau vẫn quay tít.

Nhấc bánh xe trước ấn xuống bùn để xe khỏi ngã, sau đó lại nhấc bánh

xe sau… Thêm gần nửa giờ vật lộn bằng phương pháp “sâu đo” ấy tôi mới
vượt qua được bãi lầy dài chừng hơn 100m. Đến lúc đó tôi mới cảm hết nỗi
cô đơn, tuyệt vọng và nhỏ nhoi của con người trước thiên nhiên hùng vĩ.
Lại lên xe, nhưng đề, đạp cả buổi máy vẫn không nổ. Nổi khùng, tôi đá
lung tung vào mây và hét toáng lên những câu tối nghĩa. Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng núi âm âm vọng lại. Vài con bìm bịp - cũng cô đơn như tôi -
giật mình bay vút lên!

Có khóc chắc cũng chẳng ai nghe, tôi bất lực ngồi bệt mông xuống lòng

đường nhão nhoét. Vì lẽ gì tôi lại phải ném mình vào bãi bùn trên đỉnh núi
này? Can đảm thì chắc là không, vì lúc này lòng tôi chỉ chất đầy cảm giác
lo lắng, chán nản. Vậy thì đam mê, liều lĩnh? Tôi không biết, chỉ chắc chắn
một điều, tôi sẽ không có mặt ở đây, nếu không trót mang cái chức danh
nhà báo. Công việc tạo ra mục đích, và với chức danh trót nhận, tôi tin là
mình có thể đi đến tận cùng thế giới.

Nói như thế, rất có thể bạn sẽ cho rằng tôi thiếu khiêm tốn. Quả thật,

ngoài một trái tim kiêu ngạo, tôi chẳng còn gì khác. Với những gì đã và sẽ
gặp, tôi luôn tin chắc rằng khiêm tốn thật ra chỉ là đức của những kẻ thiếu
tự tin! Có thể còn có một lý do khác nữa: Tôi đi vì một ánh mắt. Tại sao gã
Đon Kihôtê điên rồ của xứ Mantra thì luôn có hình bóng một nàng
Dulcinea để mang theo trong những chuyến lang thang mà tôi thì không
nhỉ? Có điều, nàng Dulcinea của tôi chắc chắn không ở làng Toboso, cũng
chẳng phải là “người muối thịt lợn” ngon nhất xứ. Nàng Dulcinea của tôi là
một cô sinh viên đại học. Lần đầu tiên chìa bàn tay nhỏ nhắn và nóng ấm
cho tôi nắm lấy, em mới 19 tuổi. Ngày tôi đi, em vẫn 19 tuổi. Năm tháng
rồi sẽ trôi đi, nhưng tôi biết, nàng Dulcinea của tôi sẽ vĩnh viễn cứ 19 tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.