NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 221

T

hị trấn Khâm Đức chỉ có 7.000 dân nhưng lại có tới hơn 100 hàng quán

đủ loại, chủ yếu phục vụ các thượng đế vừa mò ra từ bãi vàng. Với một ít
hiểu biết sơ khai do công an huyện cung cấp, tôi nhét vào túi một cục tiền
và bắt đầu lân la hàng quán bắt chuyện với một số chủ bãi mới mò ra, chìa
hẳn thẻ nhà báo cho họ xem và bắt đầu chơi bài “xì tố”. Tại quán nhậu
kiêm nhà trọ của bác sĩ X., chủ bãi Nguyễn Văn Ngọc là người đầu tiên tôi
tiếp xúc.

– Nghe nói bãi anh xài thuốc nổ dữ lắm, từng sập hầm chết hơn hai

mươi người một lúc, đúng không?

Câu hỏi của tôi khiến Ngọc - đang chờ ngày ra tòa - giật nảy người:
– Ăn nhằm gì anh ơi, bãi tụi Vinh “tóc dài”, Dũng Lai, Quốc con… còn

chơi bạo hơn nhiều…

Cứ thế, Ngọc kể cho tôi vanh vách những thông tin về các vụ phạm pháp

của các hầm, bãi khác. Với những thông tin này, tôi lại tiếp tục chặn những
chủ bãi kia và… tố tiếp. Dù không ưa gì tôi, các ông chủ của vùng vàng
cũng đành nuốt giận bởi không thể tấn công, trừng phạt nhằm bịt miệng tôi
khi họ đang ở ngoài thị trấn. Vậy là họ lại cố thanh minh bằng cách lôi tội
kẻ khác ra kể cho tôi nghe kèm theo lời nhắn:

– Không tin bữa nào anh dzô trỏng coi, tụi em chỉ lo làm ăn, hiền khô à.
Dĩ nhiên là tôi chấp nhận lời mời của họ một cách vui vẻ. Đã ngồi chung

bàn ở thị trấn thì vào bãi tôi là khách, họ không thể uy hiếp, đe dọa gì tôi
được.

Sau hai ngày, đã thu thập được hơn chục lời mời vào bãi làm khách, tôi

quyết định bắt đầu cuộc chơi. Mọi con đường vào các bãi đào đều giống
nhau: phải đi xe ôm, theo đường mòn vào đến điểm tập kết, sau đó đi bộ cắt
núi vào bãi, gần nhất chừng một, hai giờ, xa nhất khoảng ba ngày đường,
nếu thạo nghề leo núi.

Đội quân xe ôm ở bãi vàng rất đông đảo - lên đến hàng trăm người -

nhưng chỉ độc một loại xe Minsk của Liên Xô cũ. Tất cả chỉ để phục vụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.