NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 402

trận mạc và ngủ bên tôi trong những lúc yên bình, xin Thượng đế, đấng
sáng tạo ra tất cả chúng ta, bất kể màu da và đặc tính của chúng ta thế nào,
xin Người hãy quên tôi đi! Cháu Uncas xa chúng ta trong một thời gian
nhưng Chingachgook ạ, bác không lẻ loi đâu.”

Chingachgook nắm chặt bàn tay mà người trinh sát, trong lúc tình cảm

dạt dào, chìa ra qua nấm mồ mới đắp. Hai con người tráng kiện can trường
của núi rừng ngả đầu vào nhau, thắm thiết tình bạn; những giọt nước mắt
nóng hơi của họ rỏ xuống như mưa rơi, tưới lên nấm mồ của Uncas.

Trước tình cảm chứa chan của hai chiến binh nổi tiếng nhất vùng, ai nấy

đều yên lặng, một sự yên lặng rợn người. Giữa lúc đó, Tamenund vẫy tay ra
hiệu cho mọi người giải tán và nói:

“Hỡi con cháu của Lenape, thôi thế là đủ rồi. Cơn thịnh nộ của Manitou

chưa hết đâu. Tại sao Tamenund còn ở lại đây? Những người mặt tái đã làm
chủ trái đất này, và thời cơ của người da đỏ chưa trở lại. Ngày của ta đã quá
dài. Buổi sáng, ta thấy các con của Unamis sung sướng và khỏe mạnh, vậy
mà trước khi đêm xuống, ta đã sống để nhìn thấy người chiến binh cuối
cùng của dòng giống Mohican sáng suốt.”

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.