- Vào ngày 11 tháng 9 cho Dunleavy Jasper, nhưng lúc ấy ông ta nói với
tôi tên ông ấy là William Camas.
- Tôi sẽ hỏi nhân chứng vài câu nữa. - Parma tuyên bố - nhưng xin phép
để hỏi sau.
- Đồng ý, ông Chánh án Flint nói - Bên phía bào chữa có hỏi gì không?
Mason hỏi người làm chứng:
- Bà có thể tả lại cô Dorrie Ambler được không?
- Thưa được, dễ lắm, vì cô ta rất giống với bị cáo đây, người đang ngồi
bên ông ấy.
- Ồ! Bà kinh ngạc vì sự giống nhau à?
- Đúng vậy, giống lạ lùng, khó tưởng tượng được.
- Bà có tin rằng người ta có thể lầm lẫn bị cáo với Dorrie Ambler hay
ngược lại không?
- Thưa đúng, rất có thể.
- Lần đầu bà biết bị cáo là vào khi nào?
- Trong một buổi nhận diện ở văn phòng Sở cảnh sát, có mặt tôi.
- Và bà nhận ngay ra đó là Dorrie Ambler phải không?
- Tôi phản đối! - Parma vụt nói. - Điều này phía thẩm vấn không đề cập
đến nên phía phản biện cũng không được bàn.
- Lời phản đối vô hiệu, - ông Chính án phán.
- À, cảnh sát mời tôi đến để tôi chỉ cho họ xem người nào là Minerva
Minden.
- Bà có nói với họ là chưa bao giờ bà gặp Minerva Minden không?
- Có.
- Thế họ cứ bắt bà đi nhận diện một người mà bà chưa bao giờ thấy à?
- Họ muốn tôi cho biết là có phải cô ta giống Dorrie không?
- Thế rồi trong buổi nhìn mặt, bà giật mình vì thấy giống quá phải không?
- Đúng vậy, tôi nói ngay với họ: ‘Trời, cô Dorrie Ambler kia kìa’, sau đó
họ mới bảo cho tôi biết rằng…
- Chuyện họ bảo cho bà biết như thế nào không quan trọng. Bà đã nhận
thấy trong hàng người có một phụ nữ rất giống với Dorrie Ambler phải
không?