— Không? Tôi tưởng... Ồ! Xin lỗi, hẳn là muộn hơn, buổi sáng ngày 20.
Người ta đã gọi cho ông vào lúc ấy có phải không?
— Vâng.
— Ai gọi?
— Bị cáo Théodore Balfour.
— Từ đâu?
— Tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng anh ấy gọi tôi đến một bến xe ở góc
giữa quốc lộ và phố Highway. Bến xe đã đóng cửa nhưng anh ấy đang ở
một trạm điện thoại.
— Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông?
— Để tôi đến gặp anh ấy gấp vì anh đang có nhiều chuyện lo lắng.
— Ông đã làm gì?
— Tôi đã nhảy vào ô tô của tôi và đến gặp anh ấy.
— Mất bao nhiêu thời gian để gặp anh ta?
— Khoảng hai mươi phút đồng hồ, hình như thế.
— Ông có dặn dò gì anh ta qua điện thoại không?
— Tôi đã có nói với anh ấy là nên đợi tôi bên trạm điện thoại.
— Và anh ta đã ở đó khi ông đến?
— Không. Tôi đã đi một lát với chiếc xe...
— Cái ấy không cần thiết. Ông hãy nói cho chúng tôi biết là cuối cùng
ông gặp anh ta ở đâu?
— Ở nhà anh ấy.
— Tức là tòa nhà của ông bà Guthrie Balfour?
— Vâng, đó cũng là nhà của anh ấy.
— Với chức năng của ông, ông có chìa khóa để có thể vào nhà các ông
chủ của công ty Balfour?
— Tôi có những chìa khóa vạn năng và tôi có thể dùng trong những
trường hợp cần thiết.
— Và ông đã dùng một trong các chìa khóa đó để vào nhà của ông
Guthrie Balfour?
— Vâng.
— Rồi ông làm gì?