NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÁNG SỢ - Trang 114

— Không? Tôi tưởng... Ồ! Xin lỗi, hẳn là muộn hơn, buổi sáng ngày 20.

Người ta đã gọi cho ông vào lúc ấy có phải không?

— Vâng.
— Ai gọi?
— Bị cáo Théodore Balfour.
— Từ đâu?
— Tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng anh ấy gọi tôi đến một bến xe ở góc

giữa quốc lộ và phố Highway. Bến xe đã đóng cửa nhưng anh ấy đang ở
một trạm điện thoại.

— Vì sao anh ta gọi điện thoại cho ông?
— Để tôi đến gặp anh ấy gấp vì anh đang có nhiều chuyện lo lắng.
— Ông đã làm gì?
— Tôi đã nhảy vào ô tô của tôi và đến gặp anh ấy.
— Mất bao nhiêu thời gian để gặp anh ta?
— Khoảng hai mươi phút đồng hồ, hình như thế.
— Ông có dặn dò gì anh ta qua điện thoại không?
— Tôi đã có nói với anh ấy là nên đợi tôi bên trạm điện thoại.
— Và anh ta đã ở đó khi ông đến?
— Không. Tôi đã đi một lát với chiếc xe...
— Cái ấy không cần thiết. Ông hãy nói cho chúng tôi biết là cuối cùng

ông gặp anh ta ở đâu?

— Ở nhà anh ấy.
— Tức là tòa nhà của ông bà Guthrie Balfour?
— Vâng, đó cũng là nhà của anh ấy.
— Với chức năng của ông, ông có chìa khóa để có thể vào nhà các ông

chủ của công ty Balfour?

— Tôi có những chìa khóa vạn năng và tôi có thể dùng trong những

trường hợp cần thiết.

— Và ông đã dùng một trong các chìa khóa đó để vào nhà của ông

Guthrie Balfour?

— Vâng.
— Rồi ông làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.