NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÁNG SỢ - Trang 120

— Và hôm sau?
— Hôm sau tôi dậy muộn và biết là cảnh sát đã rõ sự việc. Không hiểu

do đâu, rằng chiếc xe của Ted đã tham gia vào việc gây tai nạn, rằng người
ta đã thẩm vấn Ted, và anh ấy bị tố cáo là đã giết người vô ý.

— Rồi ông làm gì?
— Không làm gì cả. Đến lúc này tôi thấy là không thể làm gì được nữa...
Như một nhà đạo diễn truyền hình biết kết thúc chương trình của mình

một cách đúng lúc, Farris nhìn đồng hồ treo tường và nói:

— Thưa ngài, tôi thấy là đã quá trưa rồi.
— Phải, nhưng tòa còn một câu hỏi trước khi nghỉ phiên xử, - ông

Chánh án Caldwell trả lời. - Ông Boles, ông đã nói với chúng tôi là ông đã
mang những vật mà bị cáo đã lấy nơi túi của nạn nhân, phải không?

— Vâng, thưa ngài.
— Rồi ông làm gì?
— Tôi đã giữ chúng một thời gian.
— Chúng hiện giờ ở đâu?
— Theo tôi biết thì ông Perry Mason đang giữ.
— Sao? - Ông chánh án kêu lên một tiếng và đứng nhổm dậy. - Ông đã

đưa các thứ ấy cho ông Perry Mason à.

— Vâng, thưa ngài.
— Ông Perry Mason có giao các thứ ấy cho phòng chưởng lý khu

không? - Ông Chánh án Caldwell hỏi Roger Farris.

— Không, thưa ngài.
— Ông giao các vật chứng ấy cho ông Mason vào lúc nào? - Ông Chánh

án Caldwell hỏi người làm chứng.

— Tôi, tôi không nhớ chính xác ngày, giờ. Tôi đã đưa cho ông ấy khi có

sự thay đổi người biện hộ cho Ted Balfour. Trong lần xử thứ nhất, người
biện hộ là ông Mortimer Dean Howland.

— Nhưng ông không nói việc này cho ông Howland?
— Không, thưa ngài.
— Cũng không nói cho ai ngoài ông Mason?
— Vâng, thưa ngài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.