— Vâng... Nhưng tôi không đủ tiền... Tôi không...
— Cô muốn rằng cô phải trả bao nhiêu?
— 100 đôla. Tôi cũng có thể trả tới 150...
— Tại sao cô lại muốn tôi đến dự phiên tòa đó? Vụ ấy có liên quan đến
cô chăng?
— Không trực tiếp. Không...
— Cô có xe hơi riêng không?
— Không ạ.
— Có tiền gởi ngân hàng chứ?
— Thưa có!
— Bao nhiêu?
— Khoản trên 600 đôla.
— Thôi được! Cô đã thành công trong việc khêu gợi óc tò mò của tôi
đấy. Nếu cô trả tôi 100 đôla, tôi sẽ thực hiện điều cô yêu cầu.
— Ồ! Ông Mason... Ôi, rất cảm ơn ông! Tôi xin cử một người tùy phái
đến gặp ông ngay... Ông hiểu cho, rất không nên để ông biết tôi là ai... Tôi
không thể giải thích được, nhưng người ta sẽ mang tiền đến cho ông ngay
tức khắc. Và tôi yêu cầu ông đừng nói với ai là có người nhờ ông trong vụ
này. Tôi rất muốn là ông tới đấy như một người đi nghe tòa xử, rằng ông
không ngồi cùng chỗ với các luật sư khác.
— Nhưng nếu tôi không tìm được chỗ ngồi?
— Tôi đã nghĩ đến điều ấy. Khi tới nơi, ông nhìn về phía bên trái, ông sẽ
thấy một phụ nữ tóc đỏ hoe, khoảng 40 tuổi, ngồi ở hàng ghế thứ tư tính từ
cuối phòng trở lên. Bên cạnh người ấy là một phụ nữ trẻ hơn, tóc nâu sẫm,
đã đặt hai chiếc áo măng tô trên ghế phía tay trái của mình. Ông chỉ cần đi
đến chỗ ấy, cô ta sẽ nhấc áo nhường ghế cho ông. Chúng ta mong rằng sẽ
không ai nhận ra ông... Ông đừng mang theo cặp da.
Một tiếng cạch báo cho người luật sư biết rằng đường dây đã bị cắt, và
ông quay lại người thư ký của mình.
— Della, khi người tùy phái mang 100 đôla của người đàn bà đó tới, cô
làm giấy biên nhận và bảo anh ta đưa lại cho người đã giao việc cho mình.
Tôi đi dự phiên tòa ấy đây.