NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 11

“A!” Cô cười lớn. “Chẳng nghĩa lý gì cả!” Một lần nữa, cô lại kết thúc

câu chuyện. Nhưng Ursula vẫn ủ ê với những ý nghĩ trong đầu.

“Làm thế nào em tìm được một tổ ấm, bây giờ em có phải quay về nơi

ấy?” Cô hỏi.

Gudrun im lặng, lạnh lùng trước khi cô trả lời chị. Ít phút sau, rất chân

thành, cô trả lời: “Em thấy mình hoàn toàn đứng ngoài một tổ ấm.”

“Thế còn bố?”
Gudrun nhìn Ursula bằng đôi mắt đầy ắp oán giận, như thể cô muốn gào

lên.

“Em không hề nghĩ về ông ấy: Em đã cố nhịn.” Giọng cô lạnh băng.
“Ừ,” Ursula dao động. Câu chuyện thực sự kết thúc. Cả hai chị em đều

có chung cảm giác như đang đứng bên bờ vực thẳm, trống rỗng và kinh
hoàng, như thể đang cúi đầu nhìn xuống khoảng trống hoang hoác và sâu
hun hút dưới chân.

Cả hai vẫn cặm cụi làm việc trong im lặng, đôi gò má của Gudrun ửng

hồng bởi những cảm xúc đang dồn nén chất chồng trong lòng. Cảm giác
bực bội cứ xâm chiếm trong cô.

“Liệu chúng ta có nên ra ngoài đến dự đám cưới ấy không nhỉ?” Cô hỏi,

giọng thản nhiên, ra vẻ tình cờ.

“Tất nhiên!” Ursula reo lên, hơn cả hăm hở, vứt mẫu thêu và kim chỉ

sang một bên, nhanh nhẹn vụt đứng dậy, như thể cô đang cố trốn thoát khỏi
điều gì đấy và vì thế, cô đã vô tình để lộ ra ngoài cảm giác căng thẳng đang
xâm chiếm trong mình, dẫn đến cảm giác bẳn gắt ghét bỏ kích thích trong
từng tế bào thần kinh của Gudrun.

Khi vừa bước chân lên những bậc cầu thang, Ursula đã nhìn thấy ngôi

nhà của gia đình cô, nằm im lìm vây quanh chỗ cô đứng. Cảm giác ghê tởm
ùa về trong cô, cả cảm giác bẩn thỉu nhớp nhúa nữa, một không gian quá
quen thuộc! Cô cảm thấy sợ hãi bởi sâu thẳm trong lòng mình, những dòng
cảm xúc ghét bỏ chính ngôi nhà đang cuộn lên trong cô, là hoàn cảnh, là
không khí và điều kiện của một cuộc sống cũ kỹ, lỗi thời và lạc hậu. Những
dòng cảm xúc khiến cô sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.